Ngụy Mặc Sinh đỡ Khương Viện nằm xuống giường, lại làm chút đồ ăn thanh đạm cho cô.
Tim phổi Khương Viện không tốt lắm, đi một lát đã thở dốc; dạ dày cũng không ổn định, chỉ có thể ăn chút đồ ăn không tổn thương đường tiêu hóa.
Thường ngày cô ở nhà vài món thêu thùa, vài món đồ trang trí, tích góp đủ nhiều, ngày nào thời tiết tốt thì mang ra ngoài bán.
Cũng bán không được bao nhiêu.
Chờ Khương Viện ngủ say, Ngụy Mặc Sinh mang bao tay nilon, mặc bộ quần áo rách ngồi xổm trước cửa nhà, lấy bàn chải dính nước từng chút từng chút cọ rửa mấy chữ viết đầy trên đó.
Khương Viện nói cho hắn, Trương Đại Dân để lại tờ giấy rồi chạy, nói thiếu tận 20 vạn tệ, hiện tại lời lăn lời, trong thời gian ngắn đã tăng tới 25 vạn tệ.
Theo thời gian trôi còn sẽ càng tăng nhiều.
Chuyện duy nhất hắn có thể làm là bán nhà, nhưng ai thèm mua cái ổ chó này? Hơn nữa bán rồi, hắn với mẹ phải dọn đi đâu đây? Xem như thuê nhà, chân cẳng Khương Viện không tiện, hắn chọn một chỗ tiện hơn chút, nhưng như vậy thì giá không thể nào thấp nổi.
Bây giờ cái quỹ đen hắn lén Trương Đại Dân tích góp mấy ngàn đồng cũng không đặt cọc nổi bộ nhà.
Đâu đâu cũng là vấn đề.
Ngụy Mặc Sinh cắn chặt răng, đầu đặt trên mặt cửa ướt đẫm, đôi mắt đỏ đến đáng sợ.
Hắn nên làm cái gì bây giờ?
"Thật ra em có thể dựa vào người lớn một chút."
"Đừng có cái gì cũng tự vác lên vai."
Lời Du Đường nói đột nhiên hiện lên trong đầu hắn.
Ngụy Mặc Sinh sửng sốt, sau đó tựa như đang cố bắt lấy cọng rơm cứu mạng, hắn tháo bao tay, di động ra gọi điện thoại cho Du Đường.
Thời gian chuông chờ reo lên, tim hắn đập nhanh cực kỳ.
Mà khi bên điện thoại truyền đến giọng nói trong trẻo của thiếu niên, máu trong người hắn thoáng chốc lạnh băng.
"Alo?" Du Đường vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa bắt điện thoại.
"A Sinh? Có chuyện gì vậy?"
"Không...!Không có gì."
Lời nói đến bên miệng bị hắn nuốt ngược vào trong.
Ngụy Mặc Sinh nắm chặt di động, cố gắng không để giọng mình nghe quá mức gian nan hay nghẹn ngào.
"Em chỉ muốn hỏi ngày mai mấy giờ mình bắt đầu huấn luyện." Hắn nói.
"Em muốn sớm học quyền anh."
"Ok, vậy mình chuyển lịch lên một chút." Du Đường nói.
"7 giờ sáng, em chạy 10km xong về nhà tìm anh."
"Dạ." Ngụy Mặc Sinh buông xuống lông mi: "Tắt máy, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Ngã ngồi trên mặt đất, thiếu niên dựa vào tường, vùi đầu vào khuỷu tay.
Hắn có tư cách gì mà nhờ Du Đường? Thanh niên đã giúp hắn đủ nhiều.
25 vạn đối người kia chắc chắn cũng không phải con số nhỏ.
Hắn vẫn đừng làm phiền người khác.
*
Du Đường nhìn chằm chằm màn hình kết thúc cuộc trò chuyện, cứ thấy thái độ Ngụy Mặc Sinh quái quái.
Anh hỏi hệ thống: Thống Thống, ngươi có thể điều tra tình huống của Ngụy Mặc Sinh bên kia không?
【Có.
Có thể.】Hệ thống tra xong, nói cho Du Đường.【Ký chủ, nhà hắn hình như thiếu nợ lãi nặng, cửa nhà bị người ta dùng sơn đỏ viết rất nhiều chữ "giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền".
】
Lòng Du Đường căng chặt, anh nhíu mày: Vậy bây giờ thằng bé đang làm gì?
【Hắn ngồi dưới đất, dáng vẻ hình như rất khổ sở.】
Thảo nào ban nãy anh thấy hắn quái quái.
Du Đường ngồi trên sô pha, thở dài.
Đứa trẻ này quá hiếu thắng, cũng quá hiểu chuyện.
Đoán chừng là không muốn làm phiền anh nên mới không có nói vụ việc này.
Nghĩ trong chốc lát, anh kêu hệ thống: Thống Thống, từ giờ trở đi ngươi giúp ta theo dõi Ngụy Mặc Sinh, nếu thằng bé có hành động gì lập tức báo cho ta.
【Vâng vâng!】
Hơn nửa đêm, hệ thống báo cho Du Đường, Ngụy Mặc Sinh đem trong nhà của mình đăng lên phần mềm trao đổi bất động sản, cũng ghi chú là bán, hết thảy 25 vạn tệ.
【Căn nhà cũ đó của bọn họ có thể xem là nhà sắp sụp, bán 15 vạn chưa chắc có người muốn mua.】Hệ thống bất đắc dĩ.【Xem ra bọn họ mắc nợ nặng lãi không ít, hắn cũng cùng đường.】
Du Đường mím môi, mau chóng kiểm kê tiền tiết kiệm của nguyên chủ.
Phát hiện có hơn 50 vạn, đều nhờ nguyên chủ cố gắng tích trữ mấy năm nay.
Anh tải phần mềm, trực tiếp gọi cho người môi giới địa ốc, mau chóng mua lại nhà của Ngụy Mặc Sinh, cũng nói với người môi giới nói đừng lộ thông tin cá nhân của anh cho người bán.
Anh còn kêu người môi giới nói cho người bán, người mua mua nhà hắn chủ yếu là chờ hưởng tiền phá bỏ và di dời, tạm thời không cần dọn đi, bọn họ cứ tiếp tục ở.
Nói chuyện xong xuôi, Du Đường mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hệ thống khó hiểu:【Ký chủ, ngươi không nói cho hắn biết vậy sao tăng độ hảo cảm được?】
Du Đường: Độ hảo cảm từ từ kiếm, chuyện này ta phải giấu thằng bé.
Đây là hành động bảo vệ tôn nghiêm của một thiếu niên.
Anh hiểu, cho nên tôn trọng..