Editor: Howaito Sakura
Nàng lui từng bước, đánh giá y từ trên xuống dưới.
Đôi môi đỏ mọng của Nam Nhiễm gợi lên ý cười, nốt ruồi nơi khóe mắt càng lay động lòng người.
Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ gặp lại thôi.
Nàng nghĩ như vậy, xoay người.
Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào thân thể nàng, một thân áo trắng như tuyết. Nàng không nói gì, rời đi.
Đến khi nàng đã đi rất xa, hệ thống rốt cuộc khôi phục tinh thần từ trong kinh ngạc.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Kí chủ vậy mà buông bỏ dạ minh châu?
Trời ơi.
Đầu kí chủ không phải bị đá rồi chứ?
Nó nhớ lại kí chủ lúc đầu, mặc kệ suy nghĩ của dạ minh châu, bỏ hoàn toàn lời nói của dạ minh châu ngoài tai. Điều quan trọng với nàng là làm cách nào có thể mang dạ minh châu đi. Lại nhìn hiện tại khác xa. Hệ thống nghi hoặc:
[Kí chủ, ngài vậy mà bỏ hắn ở lại một mình? ]
Nam Nhiễm đan hai tay sau lưng, đi về phía trước, môi đỏ gợi lên ý cười, thanh âm vô lo:
"Ta là chủ nhân tốt."
Nếu dạ minh châu có ý thức, vậy nàng sẽ nghe ý kiến của nó. Nếu không, nó có khác gì với mấy hạt châu ngu ngốc đâu?
Kí chủ đột nhiên nhận thức khiến hệ thống bị dọa sợ ngây người. Không ngờ có ngày kí chủ có thể giác ngộ được việc phải tôn trọng dạ minh châu! Hệ thống nhất thời tràn ngập tin tưởng với việc kí chủ đã thay đổi trở thành người tốt.
Nàng từ đường nhỏ đi ra liền thấy ba người đứng giằng co tại chỗ. Tiểu Đào vừa thấy tiểu thư đi ra, vô cùng vui vẻ hô:
"Tiểu thư!"
Nàng nói với nàng ấy: "Đi thôi, trở về."
Tiểu Đào lập tức gật đầu: "Vâng vâng."
Tiêu Đào vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm. Tần Nhất vừa thấy đã là bộ dạng không dễ chọc, lão gia chủ lại tức giận vô cùng. Nàng rất sợ hai người kia đánh nhau, nhỡ đánh tới nàng thì phải làm sao đây? Cũng may tiểu thư về rồi.
Đợi khi Tiểu Đào và Nam Nhiễm rời khỏi, Tần Nhất mới buông tay, dùng tư thái cung kính bày ra tư thế mời:
"Lão gia, mời."
Đường phụ trừng mắt nhìn hắn, sau đó tức giận phất tay áo: "Hừ."
Ngài hừ lạnh một tiếng, đi tới đình nghỉ mát. Đường Khô đứng trong đình, đôi mắt đen nhìn phương hướng rời khỏi của Nam Nhiễm, môi mỏng bặm lại, không biết đang nghĩ gì.
Đường phụ tới đình nghỉ mát, đánh giá từ trên xuống dưới hắn, mang theo ý cười châm chọc: "Hiện tại nhìn ngươi, thật sự càng ngày càng ra dáng."
Ngài mặc một thân áo gấm cẩm y, râu trắng dài, trên mặt có nhiều nếp nhăn. Khi ngài nhìn Đường Khô, trong mắt hoàn toàn là lãnh ý. Tư thái kia giống như không hề coi y là con của mình.
Đường Khô bễ nghễ nhìn ngài:
"Chuyện gì?"
Thanh âm hờ hững, không hề có cảm xúc.
Đường phụ vừa thấy tư thái này của y đã tức giận, vỗ mạnh vào bàn đá:
"Làm càn! Ta là phụ thân ngươi! Ngươi thật sự không có giáo dưỡng, ta thật không biết sao lại sinh ra thứ như ngươi!"
Ngài mắng xong, sửa sang lại y phục, tầm mắt chăm chú đặt trên người hắn, nói:
"Tiểu Kha sắp trưởng thành rồi, ngươi không phải nên giao vị trí gia chủ ra sao?"
Tầm mắt của Đường Khô khi rơi xuống người Đường phụ không hề mang theo tình cảm nào, giống như đang nhìn một vật chết. Ánh mắt đó của y khiến ngài cảm thấy mình bị vũ nhục.
Vẫn luôn là con quái vật nửa người nửa quỷ như vậy.
Đường phụ vươn ngón tay, run rẩy chỉ vào y:
"Ngươi chớ quên ngươi lớn lên như thế nào. Nếu không có Đường gia dưỡng dục, ngươi có thể trưởng thành sao? Ngươi đừng quên ngươi là thứ gì."