Editor: Howaito Sakura
"Chủ vị của nhà này là của Đường Kha, không phải của ngươi! Ngươi chỉ là tạm thời giữ giùm thôi!"
Tầm mắt của Đường Khô từ trên người Đường phụ hướng đến nơi khác, thanh âm hờ hững:
"Vị trí này là ta cướp được từ trên tay ngươi, làm gì có đạo lý giao ra?"
Lời này vừa ra đã chạm vào vết sẹo trong nội tâm mà Đường phụ không muốn đối mặt nhất.
"Ngươi!"
Năm đó ngài không thể nghĩ tới, ám vệ của Đường gia vậy mà đã sớm nghe lệnh y từ trước. Ngài càng không dám tin tưởng, đứa con quái vật ngài chưa từng để vào mắt lại mang theo ám vệ đến, buộc ngài truyền vị.
Đường gia xảy ra biến động lớn như vậy, ra bên ngoài lại chỉ miêu tả nhẹ nhàng bằng hai chữ "truyền vị"
Tất cả mọi người đều không biết, ngài bị buộc thoái vị.
Thật sự không cam tâm.
Đường phụ cực kỳ hận đứa con này của mình, hận y cướp đi vị trí gia chủ của ngài, hận y khiến cho ngài chịu nhiều khuất nhục như vậy. Càng hận hơn cả, chính là con quái vật chẳng là cái thá gì này, lại là con ruột của mình.
Đường phụ tức giận đến mức ngực phập phồng, thanh âm khàn khàn, gắt gao nhìn y:
"Lúc trước, nếu ta biết ngươi lớn lên đại nghịch bất đạo như vậy, ta nên bóp chết ngươi ở trong tã lót, không để ngươi lớn lên gây ra đại nạn!"
Đường Khô nghe phụ thân nói xong những lời này, thanh âm vô cảm:
"Tần Nhất."
"Có thuộc hạ."
"Nhốt vào biệt phòng."
"Vâng! Gia chủ."
Tần Nhất đáp xong, sau đó có hai ám vệ xuất hiện, một trái một phải giữ tay Đường phụ, muốn đưa người đi. Ngài không thể tin, vừa giãy dụa vừa nhìn chằm chằm hai ám vệ kia, chưa từ bỏ ý định.
"Gia chủ mà các ngươi nguyện trung thành vốn không phải là người! Trong thân thể của y có máu vu tộc! Sớm muộn có ngày hắn sẽ giết sạch tất cả các ngươi!"
Hai ám vệ không có phản ứng, kéo Đường phụ đi ra ngoài. Khi họ đi ngang qua Tần Nhất, gã đưa tay đánh hôn mê ngài.
Rốt cục khung cảnh dưới ánh trăng này cũng trở nên yên tĩnh.
Tần Nhất ôm quyền, ngữ khí cung kính:
"Gia chủ, có nên tuyên bố ra ngoài là lão gia chủ bị điên rồi?"
Bằng không, nếu chuyện gia chủ mang máu vu tộc bị truyền ra ngoài, đối với y rất bất lợi.
Thế giới này có nhân tộc, còn có vu tộc và khô lâu tộc, tam đại tộc đối lập nhau, quan hệ không thể tốt lên.
Khô lâu tộc không thể đứng dưới mặt trời, sống nơi âm u, số lượng cực ít, phân bố ở những ngọn núi xa nên không gây ảnh hưởng lớn đến nhận tộc.
Chỉ có duy nhất vu tộc này, đã đại chiến với nhân tộc rất nhiều lần, thắng bại câu thương.
Nếu nhìn vẻ ngoài, vu tộc và nhân tộc cơ bản giống nhau. Nếu muốn tìm điểm khác nhau thì vu tộc có hai mắt đỏ đậm, giỏi thuật thôi miên. Người tộc đó sau khi bị thương nặng, thân thể sẽ giống như bị vỡ ra, toàn thân sẽ xuất hiện vết nứt xanh tím, bộ dạng cực kì dọa người.
Truyền thuyết kể, hai tộc vì cùng đối kháng với khô lâu tộc mà hợp tác với nhau. Sau đó, vu tộc dùng thuật thôi miên lên hoàng đế bệ hạ, ý đồ nắm nhân tộc trong tay.
Tâm rất độc.
Vì vậy hai tộc bắt đầu trở mặt, sau đó phát sinh chiến tranh. Theo thời gian trôi qua, quan hệ của hai tộc đã không thể dùng bốn chữ "thủy hỏa bất dung" để hình dung.
Trong quan niệm của nhân tộc, vu tộc là loại người ghê tởm tanh tưởi, mỗi người đều phải chém chết.
Thế nhưng, trong lần đại chiến trăm năm trước, vu tộc bị thương nặng liền rời khỏi địa bàn nhân tộc, không biết đi đâu. Trưởng lão vu tộc ký kết hiệp nghị với hoàng đế nhân tộc, từ nay về sau không can thiệp vào chuyện của nhau.
Hiện giờ hai tộc đã yên ổn gần trăm năm, người trẻ cũng rất ít người biết đến vu tộc. Một số đệ tử thế gia đọc sách sẽ biết đôi điều, nhưng đều cảm thấy đó là chủng tộc đã xuất hiện từ rất nhiều năm trước mà thôi.