Editor: Howaito Sakura
Hệ thống chỉ đường cho kí chủ.
Rất nhanh Nam Nhiễm đã tới điểm hồng trên bản đồ, cũng tức là căn phòng trước mắt. Nàng nhìn trái phải, trong phòng tối đen không thắp đèn, chung quanh cũng yên tĩnh vô cùng. Hệ thống nhỏ giọng nói, bắt đầu có ý muốn rút lui:
[Kí chủ, dạ minh châu hình như đang ngủ. Hay là ngài mai chúng ta lại đến? ]
Dù sao ban đêm xông vào nơi người ta ngủ, nếu bị bắt được sẽ thật dọa người. Thân thể của kí chủ hiện tại suy yếu, không chạy nhanh được. Nghĩ đến hình ảnh kí chủ của mình bị tóm, hệ thống nhịn không được che mặt.
Lại nói về Nam Nhiễm.
Nàng dường như không có tình cảm phong phú như hệ thống, nhìn trái nhìn phải đến khi thấy một cánh cửa sổ bên tay phải. Nàng đi qua, một tay mở cửa sổ, xoay người một cái liền nảy vào, hai chân rơi xuống đất.
Trong phòng tối đen.
Nàng nương nhờ ánh sáng bên ngoài mới thấy rõ hình dáng đồ vật ở trong phòng. Cũng không biết nàng may mắn thế nào, vừa mở cửa sổ vào đã gặp luôn giường.
Nàng nhướn mày, nghiêng đầu, môi đỏ mang ý cười, tiến hai bước về phía giường. Tới nơi, nàng liền dừng lại, nhìn thấy bên giường có một người ngồi. Nàng dừng lại một chút, sau đó trực tiếp đi qua, ngồi gần lại mới thấy rõ bộ dạng của người này.
Gương mặt sắc lạnh như dao, đôi mắt đen không dao động vẫn nhìn nàng chăm chú. Nhất cử nhất động của nàng tự nhiên cũng rơi vào trong mắt hắn.
À, hóa ra là dạ minh châu.
Nam Nhiễm nhìn hắn.
Sao hắn còn chưa ngủ? Ngồi đây làm gì?
Nàng vốn muốn trộm dạ minh châu, kết quả lại bị tóm. Đường Khô đặt hai tay ở trên đầu gối, rất nhanh cả người liền căng chặt, môi bặm lại.
Quả nhiên, nữ nhân này đã tới.
Y ngồi bên giường đợi một lát, lông mày hơi nhêch lên.
Nàng đứng đó làm gì? Tại sao lại không đến đây? Không phải lúc trước vừa thấy hắn đã muốn ôm sao? Muốn nhưng còn chối? Muốn nhìn xem y có thích nàng hay không?
Nàng nhìn y không hề cao hứng nhìn chằm chằm nàng.
Đã đến đây rồi, không có khả năng rời đi nữa.
Nàng đi đến trước mặt y, đầu đặt trên bả vai y, thì thầm vào vành tai của y:
"Ngươi tính khi nào đi ngủ?"
Lời này vừa nghe, lưng y càng thêm thẳng.
Không biết lời này đã kích thích y ở đâu, khiến cho vẻ mặt y có chút não nề.
Nữ nhân này, quả thực, quả thực, không biết xấu hổ.
Yết hầu y chuyển động.
Cho dù nàng thích y, cho dù đã nhìn trộm y thật lâu, nhưng nàng rốt cuộc vẫn là nữ nhân. Sao có thể nói ra những lời này?
Hệ thống bắt đầu nói linh tinh: [Kí chủ, ngài không thể đánh hắn, không thể mắng hắn. Hắn tức giận còn phải dỗ hắn, còn phải thương hắn.]
Kí chủ của mình là cái dạng gì, hệ thống rõ ràng nhất.
Không thể cưỡng chế kí chủ hành động được.
Vạn nhất trở nên mạnh bạo, làm thế nào mới có thể kích phát lại hành vi thiện mĩ bao dung khiêm nhường của kí chủ?
Cho nên hệ thống cứ lầm bầm khuyên kí chủ của mình như vậy.
Nam Nhiễm nhìn bộ dạng nhướn mày của y.
Hừ.
Thật phiền toái.
Sao còn chưa ngủ?
Nàng bắt đầu thấy hối hận phải tôn trọng dạ minh châu.
Cho nên..
Nàng đưa tay, ôm chặt lấy người.
"Ngủ."
Trong nháy mắt, môi Đường Khô càng bặm chặt hơn, y vẫn nhúc nhích ngồi tại chỗ, không được một lời.
Nàng dựa vào người y một lúc liền ngủ.
Một thân áo trắng, sợi tóc rủ xuống trán, giống như không xương mà tựa vào người hắn.
Thật lâu sau, y nghiêng đầu nhìn nàng, bên tai đỏ ửng một mảng lớn. Tư thế cứng ngắc rốt cục thoáng có thay đổi, xoay người ôm nàng bế lên giường.