Cảnh Ngự sau khi tắm xong thì cảm thấy mát mẻ hẳn ra.
Cô đưa bàn tay nhỏ lên ngửi.
Yo! Cái chất đặc đặc được gọi là "sữa tắm" kia bôi lên người thật thơm nha!
Cũng không biết sữa tắm là lấy sữa từ con gì ấy nhỉ?
Cảnh Ngự vừa ra ngoài, Lý Nhã Kỳ đang học bài liền đứng dậy, tươi cười hỏi: "Em ra rồi à? Hôm nay đi học thế nào? "
Cảnh Ngự nhìn bức tượng được Bách Lạc tặng trên kệ sách, miệng lộ ra một nụ cười: "Cũng vui lắm ạ. Chị thì sao? "
Lý Nhã Kỳ vẫy tay cô qua: "Đi học thú vị lắm. Em không biết đâu, trường này ấy à, kiến thức dậy hay hơn mấy trường lúc trước chị học nhiều... "
Cảnh Ngự ngồi bên cạnh nghe Lý Nhã Kỳ liến thoắng kể chuyện, có hơi ngẩn ngơ.
Nguyên chủ nói cô phải bảo vệ tốt Lý Nhã Kỳ, vì vậy cô chỉ cần bảo đảm tính mạng của cô ấy, còn lại mọi việc thuận theo tự nhiên đi.
"Mẫn Mẫn? "
"Dạ? " Cảnh Ngự nhìn Lý Nhã Kỳ.
"Em có nghe không vậy? "
"Có chứ, em vẫn đang nghe mà. "
Lý Nhã Kỳ tiếp tục nói: "Em không biết đâu, đại thiếu gần đây không biết ăn phải cái gì, mà thái độ cư xử tốt hơn trước đây nhiều lắm, lại còn vì muốn làm lại cuộc đời nên đến trường chị làm giáo viên dạy tiếng anh! "
"Chị nói cái gì? Dạy tiếng anh á? " Cảnh Ngự ngạc nhiên. Cái gì mà biết tiếng anh!
Nam chính là người đến từ thế giới tu chân, một chữ bẻ cong còn không biết.
Nhưng dựa vào cái gì, Bách Dạ Hành với bổn cung là người đến cùng một thế giới, hắn lại học nhanh hơn cả bổn cung?
[ Vì hắn là nam chính mà, ký chủ! ] Hệ thống nói tiếp: [ Đã là con trai ruột của tác giả, đương nhiên sẽ học một biết mười, học mười biết trăm, giỏi không thể tả rồi! ]
Cảnh Ngự im lặng cắn áo. Dựa vào cái gì mà tác giả đại nhân lại thiên vị nam chính như vậy?
Bổn cung muốn làm nam chính!
"Ừ. " Lý Nhã Kỳ không biết chỉ một chút thôi mà trong đầu của Cảnh Ngự đã có vô vàn ý nghĩ kỳ quái: "Chỉ có điều, đại thiếu dạy cũng thật dễ hiểu nha, khẩu quyết, bí quyết gì đó thật sự rất hữu dụng. "
Cảnh Ngự ngồi bên cạnh tặc lưỡi. Chậc chậc, không ngờ Bách Dạ Hành lại tổn phí nhiều tâm tư như vậy chỉ vì muốn dạy học cho Lý Nhã Kỳ.
Nghĩ lại, cho Lý Nhã Kỳ một chỗ dựa như nam chính, để hắn bảo vệ Nhã Ngã, cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ đúng không?
"Trong lớp chị nha, có một học bá cô nương. Học bá này vô cùng giỏi, tính cách cũng vô cùng ôn hòa, bài chị không hiểu hôm nay đều là do cô ấy ôn tập lại cho đó. "
"Vậy sao? " Cảnh Ngự cười tươi.
Lý Nhã Kỳ cũng cười lại: "Đúng đó. "
Xong hình như lại nhớ ra cái gì, Lý Nhã Kỳ lại nói tiếp: "A, hôm nay chị còn quen được một người bạn nữa. Cô ấy tên là Cận Đường, nhìn xinh lắm, cô ấy... "
Cảnh Ngự nghe được cái tên quan trọng lập tức bật dậy: "Chị nói chị gặp ai? "
"Cận Đường? Em sao thế? "
Cảnh Ngự trong lòng kêu không ổn: "Vậy Bách Dạ Hành thì sao? Hắn gặp cô ta chưa? "
"Gặp... gặp rồi. " Lý Nhã Kỳ khẽ lay Cảnh Ngự: "Mẫn Mẫn, em sao thế? "
Cảnh Ngự hít sâu một hơi, sau đó tuy ngước hai con mắt trong veo lên nhìn Lý Nhã Kỳ, nhưng giọng điệu nói ra lại mang thánh ý khó cãi: "Sau này, tránh xa cô ta ra một chút. "
Lý Nhã Kỳ nhìn Cảnh Ngự nghiêm túc như vậy, ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng đang suy nghĩ: sao đại thiếu và Mẫn Mẫn đều bảo cô tránh xa Cận Đường vậy nhỉ?
"Được rồi. Tránh xa ra là được rồi. Em đừng giận nhé! " Em gái mà giận rồi thì cô chơi với ai đây?
Cảnh Ngự nghe lời cam đoan của Lý Nhã Kỳ, tâm tình mới thả lỏng một tí.
Ai biết được trong bình hồ lô của nữ chính có cái âm mưu gì, vẫn là nên cẩn thận một chút thì hơn.
....
Buổi tối.
Dì Chu lên gọi, bảo là Bách phu nhân mời Lý Nhã Kỳ cùng Cảnh Ngự xuống ăn cơm.
Lý Nhã Kỳ cười cám ơn, sau đó dắt Cảnh Ngự đi xuống.
Bàn ăn lần này, gia đình nhà họ Bách đã ngồi đầy đủ.
Đương nhiên, cả Bách Dạ Hành cũng thế.
Hắn nhìn Lý Nhã Kỳ đang đi xuống, cúi đầu uống trà, khóe miệng khẽ nhếch.
Bách Lạc thấy Cảnh Ngự, lập tức tụt khỏi ghế, lạch bạch chạy đến kéo cô khỏi Lý Nhã Kỳ.
Bách phu nhân thấy bộ dáng hoạt bát của Bách Lạc thì cười rạng rỡ, sau đó hăng hái vẫy tay: "Hai đứa xuống rồi hả, lại đây lại đây thử tay nghề mới của ta nè~"
Ông Bách cũng đặt tách trà trên tay xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn Bách phu nhân: "Em có vẻ đối xử tốt với chị em Lý Nhã Kỳ quá chỉ? "
"Ài, còn không phải là vì Lý Mẫn Kỳ cô bé kia sao? " Bách phu nhân nói nhỏ: "Ông xem, Lạc Lạc nhà chúng ta từ khi chơi chung với cô bé kia, hoạt bát vui vẻ biết bao nhiêu. "
"Đúng là hoạt bát hơn hẳn. " Ông Bách nhìn qua con trai mình, gật đầu.
"Đó là đương nhiên. " Bách phu nhân nói tiếp: "Còn Lý Nhã Kỳ kia, lý lịch cũng sạch sẽ lắm, trước khi bị bán vào nhà chúng ta thì là con nhà nghèo, tính tình có hơi nhát gan, nhưng mà học hành rất giỏi, đứng đầu trường học luôn đó. Em thấy Lý Nhã Kỳ như vậy mà bị nghỉ học thì có chút đáng tiếc, vậy nên cho cô bé đi học luôn. "
Ông Bách không nói gì.
.......
Aizzzz! Dạo này học nhiều quá, sinh bệnh luôn rồi~
Chương tiếp theo nếu rảnh sẽ viết tiếp nha~
#Tân