Bữa tối diễn ra khá suôn sẻ.
Lý Nhã Kỳ ngồi ăn chậm nhai kỹ, chỉ sợ đứa bé trong bụng hấp thu không tiêu.
Bách Lạc ngồi bên cạnh Cảnh Ngự, thỉnh thoảng kéo tay cô, đòi cô gắp vào chén của cậu vài món ăn như thịt a, trứng a, cá a,...
Cảnh Ngự hết sức chăm chú mà gắp, trước khi gắp còn phải để ý xem có xương không? To hay nhỏ?
Quả thật, so với chăm con trai thì không khác tẹo nào!
Bách phu nhân có gắp cho cậu bé vài miếng, nhưng toàn bị cậu bé tống vào góc tô.
"..." Như vầy là thất sủng rồi sao?
Bách phu nhân lòng đau như cắt, nhìn ông Bách bên cạnh, lập tức ngứa tay gắp cho ông vài món.
Kết quả là càng gặp càng hăng!
Ông Bách cảm nhận được lần nữa sự quan tâm của bà xã, vô cùng mãn nguyện cười cười, gương mặt đẹp trai thành thục rạng rỡ hơn hẳn.
Bách Dạ Hành ngồi một góc ăn cơm thu hết tất cả cảnh này vào mắt, lại liếc Lý Nhã Kỳ chỉ biết cúi mặt xuống dùng bữa, trong lòng là một trận uỷ khuất.
Mù mắt chó rồi!
Vợ ông sao không gắp cơm cho ông?
Ông đây thật đáng thương!
"Mẫn... " Cảnh Ngự gắp cho Bách Lạc miếng thịt cuối cùng, lấy khăn lau miệng cho cậu bé.
Bách Lạc thoả mãn vỗ vỗ cái bụng nhỏ căng tròn, ngước mắt nhìn chén cơm còn đầy ắp của Cảnh Ngự.
Chẳng hiểu sao, cậu bé ngước nhìn lên mắt của Cảnh Ngự, hai con mắt lúng liếng hơi nước.
"Mẫn... " Hình như cậu đòi hỏi quá nhiều rồi, làm Mẫn Mẫn không ăn được cơm, chắc cô bé đói bụng lắm.
Làm sao đây? Mẫn Mẫn có tức giận cậu không?
Cảnh Ngự nhìn Bách Lạc như vậy, vội vàng đặt khăn xuống, xoa bụng cậu hỏi: "Sao vậy, đau ở đâu sao?"
Nghe vậy, cả ba người họ Bách cùng Lý Nhã Kỳ đồng loạt quay qua bên này.
Bách Lạc bé nhỏ chỉ để ý một mình Cảnh Ngự, sợ cô lo lắng bèn nhoẻn miệng cười, khẽ lắc cái đầu nhỏ.
Lần này, cậu nhóc tự tay cầm thìa, xúc đồ ăn vào bát cho Cảnh Ngự, bồi cô ăn cơm.
Tại sao lại không tự tay cầm đũa?
Bách Lạc ngại ngùng gãi đầu. Bổn thiếu không biết cầm đũa nha!
Ông bà Bách chứng kiến một màn này, lại quay về show ân ái "gắp gắp gắp", chứng tỏ hai thân già này vẫn chưa hề kém cạnh người nhỏ tuổi.
Lý Nhã Kỳ lại cúi đầu, nhẹ nhàng dùng bữa cơm của mình.
Bách Dạ Hành bị một đống thức ăn cho chó đập bôm bốp, uỷ khuất một trận.
Quen rồi! Ông đây thật sự đã quen rồi!
———————
Xong bữa cơm, Lý Nhã Kỳ dành công việc dọn dẹp với dì Chu.
Dì Chu từ chối mãi không được, bèn đưa mắt cầu cứu phu nhân.
Kết quả, phu nhân đâu không thấy, lão gia cũng đi đâu mất tiêu rồi.
Đang loay hoay, Bách Dạ Hành từ đang uống trà ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì à?"
Dì Chu nghe tiếng của hắn như nghe thấy tiếng của vị cứu tinh, lập tức mách lẻo: "Đại thiếu gia, Nhã tiểu thư đang dành công việc của tôi!"
Bách Dạ Hành nhấp thêm ngụm nước trà: "Không sao hết, cứ để cô ấy rửa."
Dì Chu hết cách. Phu nhân nói coi trọng chị em Lý Nhã Kỳ, bà cũng là khuyên ngăn theo bổn phận.
Còn đang tính mở miệng, đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Cảnh Ngự truyền tới: "Cẩn thận mất con trai!"
Bách Dạ Hành đang tính nuốt ngụm trà, nghe vậy giật mình phun hết nước trà ra ngoài.
"Cô nói cái gì?" Bách Dạ Hành lập tức đứng phắt dậy.
Cảnh Ngự không biết lấy đâu ra cây quạt giấy dầu, thuận lợi ngăn cản nước bắn lên thân, sau đó ném cây quạt về phía hắn: "Con trai của ngươi trong bụng Lý Nhã Kỳ, cẩn thận không giữ được."
Bách Dạ Hành chộp lấy cây quạt, bất giác theo phản xạ mà nhìn dì Chu. Dì Chu như nghe được tin lớn, lập tức sấm sét giữa trời quan, chỉ kịp a lên một tiếng, liền bị Cảnh Ngự ném cho một cái Định Thân Thuật.
Bách Lạc một bên, nghe hai người nói chuyện, chả hiểu cái mẹ gì, tập trung suy nghĩ mai nên ăn gì cùng Cảnh Ngự.
Bách Dạ Hành nhìn lướt qua dì Chu đứng bất động, chẳng quan tâm cái gì nữa: "Đang yên đang lành sao lại không giữ được? Nô lệ nhỏ, ngươi nói ta nghe, có phải là xảy ra chuyện gì hay không?"
Cảnh Ngự thành thật gật đầu: "Lý Nhã Kỳ sắp xảy ra chuyện rồi."
Bách Dạ Hành lập tức phẫn nộ, sát khí lan tỏa khắp thân mình, Bách Lạc nhỏ bé có lẽ cũng cảm thấy gì đó rùng mình một cái.
Bách Dạ Hành nhìn Cảnh Ngự gằn từng chữ: "Nói ta biết, là ai sẽ hại Nhã Nhã?"
Cảnh Ngự nhìn hắn, ý bộ thâm sâu mà thốt ra một chữ: "Ngươi!"
Bách Dạ Hành lập tức lấy ra thanh kiếm, gào lên một tiếng: "Đúng là cẩu súc sinh không bằng cầm thú, ông đi giết cả nhà nó!"
Cảnh Ngự nghe vậy rất khoái chí mà gật đầu, lập lại lời hắn nói: "Đúng, đúng là cẩu súc sinh không bằng cầm thú!"
Bách Dạ Hành còn đang tính ngự kiếm đi, chợt khựng người lại.
Từ từ! Có gì đó sai sai!
Hình như mình bị a đầu này hố một cú rồi.
Còn tự chửi mình nữa!!!
Bách Dạ Hành lần đầu tiên sau khi sống lại bị đùa bỡn, tức đến nổ phổi: "Ngươi nói lại lần nữa!"
Cảnh Ngự hiếm khi nở nụ cười sâu, hai con mắt lúng liếng chớp chớp linh động. Cô nhìn gương mặt đỏ bừng lên của hắn, cười cười nói: "Thai phụ không nên tiếp xúc với hoá chất, ngươi lại cho Lý Nhã Kỳ đi rửa chén, đây chẳng phải là gián tiếp hại cô ấy sao?"
Bách Dạ Hành nghe xong ngớ ra một chút, sau đó không dám chậm trễ, phi vèo một cái vào nhà bếp.
Cảnh Ngự nhìn hắn chạy đi, khó tránh khuôn mặt lại tăng thêm vài phần ý cười. Ngước xuống nhìn Bách Lạc, lại thấy cậu nhóc đỏ mặt nhìn cô, thấy cô nhìn bèn xấu hổ cụp mắt xuống.
Cảnh Ngự nhịn không được xoa đầu nhóc: "Xấu hổ cái gì?"
Bách Lạc vẫn giữ nguyên trạng thái, gấp rút lắc đầu.
Ai nói nhóc xấu hổ chứ, nhóc còn lâu mới xấu hổ, còn lâu mới vì thấy cô cười mà xấu hổ!
...........
Thi xong môn văn rồi, đề thi lại trúng tủ, ngứa tay viết chương mới ăn mừng với các ngươi!
Hura, ngạc nhiên hông nè?
Mọi người yên tâm, hết tuần sau là thi xong rồi!
Ta hứa sẽ viết (đào) chương (hố) nhiều hơn nha~
Thân ái!
#Tân_Tân