Chương 55:
Trường mầm non quốc gia.
Cho xe đi gửi xong,Bách Dạ Hành như đứa trẻ, ngó qua ngó lại, mỗi nơi nhìn một ít.
Cảnh Ngự không hiểu sao nghĩ đến việc cô đang mang theo một đứa con trai, lần đâu tiên đi học!
"A Hành, vào thôi!" Cảnh Ngự gọi hắn.
Cô đi được vài bước, lại thấy hắn vẫn đứng ở chỗ đó nhìn cô.
"Sao ngươi không đi?"
"Không đi." Bách Dạ Hành lắc lắc đầu: "Thượng tiên người dắt ta."
Cảnh Ngự im lặng nhìn hắn một chút, sau đó nắm lấy tay hắn, dắt đi.
Nhưng sự thật là chân hắn quá dài, Cảnh Ngự theo không kịp.
Bách Dạ Hành dường như nhận ra chuyện này, mỉm cười, ôm cô lên.
"Thượng tiên, người thật nhỏ!"
"Im miệng!" Còn không phải do hệ thống chó chết kia cho cô tiến vào cái thân thể nát này.
Bách Dạ Hành bị quát một tiếng liền uỷ khuất.
Cảnh Ngự vươn tay lên xoa đầu hắn: "Ngoan một chút."
"Ân."
________
Một phòng kho cũ sau trường.
Cảnh Ngự tiện thể tạo một kết giới để không ai thấy cô.
"Ư... thượng tiên, người ở đâu?"
Thanh âm run rẩy của Bách Dạ Hành truyền tới.
Cảnh Ngự quay lại. Cô quên mất tiêu hắn.
Cánh Ngự ném cho Bách Dạ Hành một cái kết giới.
"Thượng tiên, người xuống đây làm gì vậy?"
"Thượng tiên, nơi này có gì sao?"
"Thượng tiên, cái này dùng để làm gì?"
"Thượng tiên, nơi này thật là tối."
"Thượng tiên, cái này là đồ chơi sao?"
"Thượng tiên,... "
Cảnh Ngự hít sâu thở ra vài lần.
Không so đo, không so đo.
Không so đo cái rắm.
Cảnh Ngự đi đằng trước hận không thể học được thuật cấm ngôn của Lam gia.
Cảnh Ngự dựa vào cốt truyện, thật nhanh tìm được một cánh cửa sập.
Cô mở ra, quả nhiên thấy một cái cầu thang đi xuống.
Cảnh Ngự lấy ra tinh cầu, tinh cầu bay lên một chút, sau đó phát sáng.
Để phòng hờ lại chạm trúng cái bẫy nào, Cảnh Ngự quyết định lấy kiếm ra ngồi.
Đi được một đoạn, quay đầu lại liền không thấy Bách Dạ Hành.
Chết cha, lại quên mất hắn.
Cảnh Ngự quay ngược lại, vừa lên cửa liền thấy Bách Dạ Hành đang ngồi xổm, ngó xuống cầu thang, hai mắt rưng rưng.
Cảnh Ngự khẳng định một điều, lúc nhỏ Bách Dạ Hành khẳng định là một tên quỷ mít ướt!
"Ngươi làm gì ở đây?"
"A Hành đợi thượng tiên... oa..."
"... Sao lại khóc nữa rồi? " Sao còn mít ướt hơn cả Bách Lạc nữa thế?
"A Hành tưởng người bỏ ta rồi..."
"Ngoan a, không khóc không khóc." Ngươi khóc cái lông a, ta mới là người phải khóc đây nè. "Sao có thể không cần ngươi chứ?"
Cảnh Ngự đưa hắn bước lên trường kiếm, tính đưa hắn đi cùng.
Bách Dạ Hành vừa lên đã cảm thấy lạnh.
Cảnh Ngự lấy ra một khối ngọc đeo lên cho hắn.
Sau đó, cô điều chỉnh kiếm bay xuống tầng hầm.
Đợi hết bậc thang là một không gian rộng lớn.
Bảo sao trường mầm non lại xây sân cao như vậy, thì ra là vì cái tầng hầm này.
"Thượng tiên, A Hành sợ."
"... Ngoan, không cần phải sợ, ta bảo vệ ngươi."
"Ân."
Bách Dạ Hành an tâm đi xung quanh.
Cảnh Ngự không quan tâm hắn nữa, đi vòng vòng kiểm tra.
Trong cốt truyện, Bách Dạ Hành nhìn thấy vết máu ở bên phải.
Nhưng trọng điểm là, hắn đứng ở đâu để quay về bên phải chứ?
Rầu chết bổn cung.
Rầm!
Cảnh Ngự còn đang phát rầu liền nghe thấy một âm thanh di chuyển.
Cô quay về phía đó, liền thấy một cánh cửa đá dần dần mở ra, còn Bách Dạ Hành đang kéo một cái chân đèn, ngơ ngác nhìn về phía cô.
"..." Giỏi lắm nam chính.
"Thượng tiên, có phải ta sai cái gì rồi không?" Bách Dạ Hành ngây ngô hỏi.
Nhưng sau đó, trên trán Bách Dạ Hành lại xuất hiện ấn ký quen thuộc, hắn ngồi sụp xuống ôm đầu, không ngừng nức nở: "Đừng đánh ta... các người đừng đánh ta... ta sai rồi... "
Cảnh Ngự có chút suy tư.
Nam chính lúc nhỏ có vẻ như từng bị ngược đãi.
Sao lại đáng thương như vậy chứ?
"A Hành." Cảnh Ngự bay đến bên cạnh hắn: "A Hành ngoan, không ai đánh ngươi hết. Có ta bảo vệ ngươi rồi, đừng sợ."
Bách Dạ Hành được Cảnh Ngự kéo lên trường kiếm, vừa bay qua cánh cửa liền tự động sụp xuống.
Cảnh Ngự lo lắng nhìn nam nhân bên cạnh.
Bất lực thở dài, lại nghiêm túc vỗ lưng an ủi hắn.
Là một tiểu hài tử đáng thương.
Mẹ hắn đâu nhỉ?
Mẹ?
Cảnh Ngự nhìn Bách Dạ Hành, trong đầu suy nghĩ cái gì đó.
"Mẹ ngươi đâu?"
"Mẹ? Ta không có mẹ, thượng tiên sẽ ghét bỏ ta sao?"
"Sẽ không."
"Mẹ ta bị người xấu bắt đi rồi, ta không có mẹ, ... "
Bách Dạ Hành lải nhải rất nhiều truyện.
Bách Dạ Hành là bán Long.
Mẹ hắn là di tộc.
Lúc còn nhỏ hắn là bị người ta hắt hủi, cha hắn lấy rất nhiều vợ, liền không quan tâm hắn nữa.
Mẹ hắn rất thương hắn, luôn luôn bao bọc hắn.
Nhưng một hôm, hắn thấy mẹ hắn một thân toàn máu, bị người ta đưa đi.
Sau đó, tỉnh lại, không nhớ gì hết, hắn đã được người ta đẩy lên trên, làm đại thiếu gia của Long tộc, phong quang vô hạn.
Cảnh Ngự có chuý suy gẫm.
Cô vô lưng xoa đầu một hồi, sau đó an ủi: "Không sao không sao, A Hành không cần sợ. Sau này ta sẽ không để người xấu bắt ngươi."
"Thật... thật sao?" Bách Dạ Hành ngước mặt lên hỏi.
"Ừm." Cảnh Ngự tốt bụng lau nước mắt cho hắn: "Với điều kiện là ngươi phải ngoan."
"A Hành sẽ ngoan."
"Ừm, phải đối xử với Nhã Nhã thật tốt."
"Ân. A Hành sẽ."
♪───O(≧∇≦)O────♪
Chương 56:
Quãng đường kéo từ cánh cửa đá kia thật sự rất dài.
Đường dính đầy bụi, xem ra rất nhiều năm không có ai đi qua.
Cảnh Ngự nhìn Bách Dạ Hành một chút.
Nam nhân đằng sau ngây ngô nhìn cô, thật sự đáng yêu.
Muốn cướp người của Nhã Nhã về nuôi.
Làm sao bây giờ?
Bay mãi bay mãi, cuối cùng đến một cánh cửa.
Mà điểm đặc biệt là, đây chính là cảnh cửa mà cô với Bách Dạ Hành đã đến hồi sáng.
Nhà họ Chu với trường học có quan hệ gì?
Bách Dạ Hành vừa hạ kiếm liền vội vã chạy xuống mặt đất, nôn nóng đẩy cửa.
Cửa vừa đẩy, bên trong lại vang ra tiếng hét.
Ta sai rồi!
Ta không dám nữa!
Tha cho ta!
Cứu ta với!
Bách Dạ Hành không quan tâm lắm.
Hắn kéo... nói đúng hơn là ẵm Cảnh Ngự vào rồi đặt bên cạnh quan tài.
Chu Á chi quan.
Bách Dạ Hành dùng sức mở nắp quan tài lên.
Cảnh Ngự chưa kịp ngăn lại liền thấy Bách Dạ Hành cười một cái, còn là cái loại cười vô cùng vui vẻ.
Cảnh Ngự: "..."
Má ơi. Có biến thái!!!
Bách Dạ Hành cười, sau đó chỉ cho Cảnh Ngự bộ hài cốt kia.
"Thượng tiên, đây là hài cốt của Chu Á."
"???" Ai chả biết.
"Nhưng mà Chu Á chưa chết." Bách Dạ Hành háo hức chờ khen: "Người chết là Chu Ân."
Cảnh Ngự nhìn hắn: "Sao ngươi biết."
Bách Dạ Hành vô cùng tự tin: "A Hành suy luận."
Nếu đây là Chu Á, vậy Chu Ân đang ở đâu?
Cảnh Ngự bỗng loé ra cái gì đó.
Hình như, cô giáo dễ thương dạy cô với Bách Lạc họ Chu, tên là...
Chu Á!
Cảnh Ngự sắp xếp sự việc trong đầu lại một chút.
Chu tiên sinh sự thật là có hai người con gái, chắc là song sinh. Nhưng vì một số lý do, một đứa con gái bỗng chốc không còn tồn tại nữa. Được ai đó đưa vào tầng hầm này.
Mà tầng hầm này, có liên quan đến Chu gia và trường học.
Tại sao thi thể của quan tài này là của Chu Á, trong khi Chu Á vẫn còn sống.
Vậy Chu Ân ở đâu?
[Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến 《bí ẩn căn nhà phố Nam Tước》, đã phát hiện được mối liên hệ giữa căn nhà và trường mầm non quốc tế. 2 điểm tích phân đã đến dữ liệu.]
Cảnh Ngự trong đầu vang lên thanh âm chúc mừng của hệ thống, a một một tiếng.
Thế mà lại hoàn thành nhiệm vụ.
Lần đầu tiên hoàn thành theo con đường chính quy, vẫn là rất bất ngờ.
Nhưng cái chính là, tích phân bao giờ mới đầy?
Cảnh Ngự quay lại, phát hiện Bách Dạ Hành đang quan sát kỹ hoa văn của cái lồng trên đầu.
"A Hành? " Cảnh Ngự gọi hắn.
Bách Dạ Hành rời mắt, nhìn cô: "Ân?"
"Chúng ta về nhà."
"Ân. Về nhà~" Bách Dạ Hành cười, vội chạy lại bên Cảnh Ngự.
Cảnh Ngự điều chỉnh kiếm một chút rồi bay đi.
__________
Vừa khuất bóng, một thực hồn thể màu đỏ đậm vội vã hiện ra, đóng nắp quan tài lại.
Bàn tay còn xoa xoa chiếc quan tài, có vẻ hơi buồn rầu
"Ngươi là thứ mà Bác Lai Tư sai đi quan sát cô ta?"
Một nữ nhân vận y phục màu đỏ, trên trán còn nhú hai cái sừng, mặt mũi nhợt nhạt, giọng điệu xỉa xói đi tới.
Thực hồn thể cảnh giác đứng trước quan tài.
"Sao thế? Ta nói sai sao?"
/không sai/ Thực hồn thể gật đầu.
Nữ nhân có vẻ đang bị thương nặng, nhìn theo hình bóng Cảnh Ngự với Bách Dạ Hành rời đi, còn mang theo một chút ghen ghét.
/Ngươi đến vì hắn?/
Nữ nhân giật mình nhìn thực hồn thể: "Ngươi nói ai?"
/Nam nhân đi cùng cô bé kia. Ngươi đến vì hắn./ Thực hồn thể lặp lại.
Nữ nhân đại khái ngớ người, chợt tức giận tiến đến thực hồn thể, muốn phá nát nó, nào ngờ vừa chạm đến liền bị hất ra xa.
"Trên người ngươi sao lại có ấn ký của Bác Lai Tư?" Nữ nhân sửng sốt.
/Không biết./ Thực hồn thể vẫn khá mơ hồ.
Nữ nhân liếc thực hồn thể một cái, sau đó nhanh chóng biến mất.
Cứu ta với!
Ta sai rồi!
Ta không dám nữa!
Cứu ta!
Giọng gào thét từ trên chiếc lồng vang vọng.
Thực hồn thể liếc nhìn chiếc lồng đó, không biết làm cách nào mà bùa chú xung quanh chiếc lồng sáng lên, sau đó tiếng gào thét chợt thay bằng tiếng rên đầy thống khổ.
/Tội lỗi của ngươi không cách nào tha thứ!/
Thực hồn thể bỏ lại câu này, sau đó xoa nhẹ quan tài rồi lập tức biến mất.
_______________
Cảnh Ngự được Bách Dạ Hành đưa về Bách gia.
Cùng lúc đó, Lý Nhã Kỳ cũng mới từ trường về.
"Mẫn Mẫn." Lý Nhã Kỳ mỉm cười, vẫy vẫy tay với cô, còn tính chạy lại ôm em gái nhỏ nhà mình, liền bị một cục bột nhỏ nhắn ôm mất.
"Mẫn... " Lạc Lạc đáng thương ôm Cảnh Ngự, hai mắt ngấn nước, vừa ấm ức vừa uỷ khuất.
Sao lại đi chơi với tên chân dài kia?
Mẫn Mẫn thích chân dài sao?
Lý Nhã Kỳ có vẻ tức giận, em gái của cô chứ?
Bách Dạ Hành đứng sau hít một hơi lạnh, giống như gằn ra hai chữ: "Thượng tiên... "
Cảnh Ngự: "..."
Lũ trẻ các ngươi cmn sao cứ tranh giành ta?
Cảnh Ngự khó khăn lắm mới dỗ được cả ba đứa đi vào nhà.
Đi tắm rửa xong là đến giờ ăn tối.
Cuộc chiến dành chỗ ngồi bắt đầu.
Bách phu nhân muốn ngồi gần Cảnh Ngự, muốn hỏi xem dạo này tình hình của Bách Lạc ở trường thế nào.
Bách Lạc muốn ở gần để tiện gắp đồ ăn cho cô.
Lý Nhã Kỳ muốn ngồi gần em gái nhà mình để kể cho cô chuyện trên lớp.
Bách Dạ Hành muốn ở gàn Cảnh Ngự để tiện khoe những thứ hắn đã học được.
Cảnh Ngự: "..."
Hệ thống, ta đã quá mệt mỏi.
[...] Có chút cười trên sự đau khổ của người khác là sao ấy nhỉ?
Cuối cùng, cả bọn liền thống nhất thứ tự: Bách Dạ Hành — Lý Nhã Kỳ — Cảnh Ngự — Bách Lạc — Bách phu nhân.
Ăn xong cơm tối liền ai về phòng nấy.