Sáng hôm sau.
Bách Lạc vẫn như cũ chờ trước phòng Cảnh Ngự.
"Sao lại đứng ở đây rồi?" Cảnh Ngự có chút đau lòng: "Đứng lâu chưa?"
Bách Lạc lắc đầu, nhìn cô cười một cái.
Như phát hiện cái gì đó, Cảnh Ngự khẽ kéo áo choàng của cậu nhóc một chút.
Phát hiện dưới bả vai là một vệt màu đen nhỏ bằng đốt ngón tay con nít.
Cô có chút nhíu mày.
"Thượng tiên." Bách Dạ Hành từ trên lầu đi xuống.
Cảnh Ngự để cho hắn xem vết đen kia.
Quả nhiên Bách Dạ Hành cũng trầm mặt xuống.
Cảnh Ngự khoác áo choàng kín lại cho Bách Lạc.
Xem ra, chuyện của Chu Á bên kia, phải nhanh chóng giải quyết.
Cảnh Ngự từ trong túi lấy ra một viên kẹo, rót vào một ít linh khí, sau đó đưa cho Bách Lạc.
Cậu nhóc được cho kẹo, vui vui vẻ vẻ, sức tập trung đều không ở tại tên chân dài kia, nụ cười còn ngọt hơn cả đường.
Bách phu nhân vẫn đích thân xuống bếp, dọn bàn, nhìn mấy đứa con đứa đi học, đứa đi làm lên hết xe, sau khi khuất bóng mới chịu vào nhà.
Cô đi vào phòng khách, với lấy chiếc điều khiển ti vi, nhìn qua tấm ảnh cô với ông Bách chụp một chút, mỉm cười, sau đó ngồi lên ghế sofa coi điện ảnh.
............
Cả một buổi sáng, Cảnh Ngự quan sát Chu Á.
Cô ấy rất bình thường, cũng không có một khí tức nào không sạch sẽ, cả linh hồn đều thuần khiết, lại rất hay cười, hoạt bát đáng yêu.
Cảnh Ngự trầm mặc cả buổi sáng, đến trưa, đợi mọi người đi ngủ, cô mới lặng lẽ đi đến phòng làm việc của Chu Á.
Cánh cửa vừa mở, Chu Á nhìn về cánh cửa, thấy Cảnh Ngự vào liền nở nụ cười: "Mẫn Mẫn sao đến đây? Con không ngủ được sao? Chờ cô một chút nhé?"
Cảnh Ngự không nói, đi từ từ tiến lại gần Chu Á. Chu Á khẳng định cũng không đề phòng, bởi vậy đầu vừa ngẩng lên liền bị một vật lạnh bằng sắt kề ngay cổ.
Chu Á theo bản năng la lên, nhưng Cảnh Ngự nhanh tay đè miệng cô ấy lại.
"Im lặng, cô giáo, ta chỉ là muốn xác nhận một chút."
Cô giáo hoảng sợ, nhưng tận lực không hét lên. Cảnh Ngự buông tay, tại cổ của Chu Á rạch một đường nhỏ.
Cảnh Ngự yên lặng chờ một chút, sau đó quay nhanh về hướng cánh cửa phát ra một chưởng, sau đó kéo một sợi dây vô hình về phía mình.
Cảnh Ngự vừa buông tay, Bách Dạ Hành liền xuất hiện, dán lên cửa phòng mấy lá bùa, đồng thời trên mặt đất hiện rõ thực hồn thể màu đỏ đậm, trên cổ cô ta là một sợi dây óng ánh màu xanh lam.
"Chu Ân." Cảnh Ngự nói ra hai chữ.
Chu Ân có vẻ hơi hoảng sợ, sau đó đứng lên tức giận nhìn Cảnh Ngự.
/Ngươi thả con bé ra!/
"Thả ra cũng được." Cảnh Ngự tỏ vẻ ta đây rất dễ ăn nói, móc trường kiếm ra ngồi lơ lửng, sau đó hỏi: "Đến! Nói một chút vì sao theo dõi ta?"
Thực hồn thể đỏ nhức mắt của Chu Ân thoáng khựng lại một chút, sau đó gật đầu: /Đúng. Ta theo dõi ngươi. Mục đích không biết./
Cảnh Ngư cơ hồ là búng tay, đoản kiếm lơ lửng bên thân thể đang căng cứng của Chu Á.
Chu Ân sợ đến gào thét: /Cảnh Ngự, ta nói là thật sự, ta không biết!/
Sau đó, Chu Ân mới phát hiện mình lỡ lời, con ngươi màu đỏ thoáng trừng lớn.
"Sao ngươi biết tên của ta?"
Cảnh Ngự cảm thấy có chút thú vị.
Chu Ân nhìn Chu Á đang sợ đến cứng người bên kia, cắn răng một chút.
/Ta không thể nói... Hắn sẽ tức giận... sẽ huỷ khế ước... ta sẽ biến mất... không thể nói.../
"Ngươi đằng nào cũng sẽ chết." Cảnh Ngự nhìn cô ta.
/Ta... / Thực hồn thể có chút đau khổ: /Ta đợi con bé hết một đời, chờ nó bình an qua đời này ta liền cam tâm biến mất./
"Hồn phi phách tán?"
Thực hồn thể gật gật đầu.
"Bách Lạc là ngươi làm đúng không?"
Chu Ân đại khái ngớ hồn một chút.
"Là đứa bé đi cùng ta."
/Nó làm Tiểu Á khó xử./ Chu Ân cao giọng.
"Phí lời. Thuốc giải?"
Chu Ân /.../
Chu Ân đại khái không biết là đang làm gì, thực hồn thể thoáng nhạt đi một xíu, ủ rũ đáp: /Xong... xong rồi.../
"Ừm." Cảnh Ngự thu kiếm về: "Nhà ngươi ở phố Nam Tước?"
Chu Ân gật đầu. Dù gì cô ấy cũng biết Cảnh Ngự đã nắm trong tay toàn bộ chuyện này.
"Nhân lúc có em gái ngươi ở đây, ngươi kể một chút."
Chu Á đáng thương đang co ro một bên, nghe thấy câu này liền trừng mắt nhìn Cảnh Ngự.
Em gái cái gì chứ?
Đó... đó không phải ma hay sao?
Sao cô ấy lại gặp chuyện thế này giữa ban ngày chứ?
Chu Ân có chút không tình nguyện.
Thế nhưng ôn thần kia ở phía trước, Bách Dạ Hành yên vị ở đằng sau, thực hồn thể của Chu Ân chắc chắn là không chạy ra được, đành chậm rãi thuật lại.
/Ngày hôm đó là tối chủ nhật, tôi cùng Chu Á vừa đi công viên về.../
Vì ngày hôm đó trời mưa rất to, Chu Á cùng Chu Ân đi ra công viên gần đó liền đi về nhà, sau đó phát hiện nhà đóng cửa, Chu Ân dặn dò Chu Á đợi cô bé một chút, sau đó đi ra ngoài gọi điện thoại công cộng.
Đại khái khoảng hai mươi phút gì đó, Chu Ân quay về, liền không thấy Chu Á đâu.
...
Lúc này, Chu Ân đem Cảnh Ngự cùng những người còn lại đi xuống tầng hầm.
Vì thân thể Chu Á có chút đặc biệt, Cảnh Ngự dán một đống bùa lên người cô ấy, sau đó lại không yên tâm, quay người thấy viên ngọc trên cổ Bách Dạ Hành liền giật xuống, đeo vào cho Chu Á.
Bách Dạ Hành: "..."