Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 28

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Hải Miên
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Trở lại sân nhỏ, Nguyễn Tiểu Ly trả lại áo choàng cho hắn. 
Vừa vào phòng, nàng lập tức đóng cửa lại, sắc mặt thay đổi: “Tiểu Ác, dáng vẻ khoác áo choàng của ta vừa nãy có phải đã làm lộ rồi không?”
Tiểu Ác: “Không thể nào.”
Nguyễn Tiểu Ly đi vào trong viện rồi mới nhớ tới, lần trước khi giết Khúc Sinh, nàng cũng khoác một cái áo choàng màu đen như vậy.
Bách Lý Diêm Khể đã nhìn thấy dáng vẻ nàng khi mặc áo choàng…
Cái gọi là bóng dáng này nói tốt thì tốt mà nói không tốt cũng không tốt, không biết Bách Lý Diêm Khể có thể từ đó nhận ra nàng hay không đây.
Trong mắt Nguyễn Tiểu Ly xuất hiện chút lo lắng, cảm thấy ban nãy mình thật sơ suất, mong rằng Bách Lý Diêm Khể không phát hiện được manh mối gì.
Sau khi kết thúc Đại hội Tiên Môn, nàng phải mau chóng trở về Vân Tiên Tông, giải quyết lão gia hỏa Trịnh Đạo Lẫm kia sớm một chút.
Ban đêm, tại một tiểu viện yên tĩnh trong rừng trúc, bỗng xuất hiện một bóng người cao lớn, thon dài nhanh nhẹn phi ra khỏi sân. Người nọ có thân hình cao lớn, mặc y phục dạ hành, gương mặt được che đậy cực kỳ kín đáo. Trên tay hắn cầm một cây dao găm ngắn, dùng tốc độ rất nhanh biến mất ở trong rừng trúc.

Ngày thứ hai, Nguyễn Tiểu Ly mang theo đệ tử đi tới lôi đài.

Lúc này, xung quanh lôi đài đã tụ tập rất nhiều người, tình hình tương đối hỗn loạn, khác hẳn với ngày hôm qua mọi người cùng nhau chờ tỷ thí bắt đầu.
Chẳng lẽ đã xảy ra vấn đề gì?
Nhưng chuyện gì mới có thể ảnh hưởng tới Đại hội Tiên Môn chứ?
“Diêm Khể, ngươi qua đó nhìn xem đã xảy ra chuyện gì.” Nguyễn Tiểu Ly gọi Bách Lý Diêm Khể đi qua xem thử.
Bách Lý Diêm Khể khẽ gật đầu rồi đi qua. Bước chân của hắn đi vô cùng thong thả, còn có chút nhẹ nhàng, đuôi mắt ánh lên một tia sung sướng.
Một lát sau, hắn trở lại: “Sư thúc, Trương tiên sư của Lâm Môn đột ngột chết trong phòng. Người của Lâm Môn đang náo loạn. Có thể buổi đại hội hôm nay sẽ bị hoãn đến giờ ngọ.”
Trương tiên sư?
Đó chẳng phải là Trương Kình Phong, người đã quấy rối nàng hay sao?
Ngày hôm qua còn thấy khỏe mạnh, sao chỉ qua một đêm hắn đã chết bất đắc kỳ tử ở trong phòng rồi? 
Nguyễn Tiểu Ly nghe được tin này, ánh mắt không mấy dao động, nàng nhẹ gật đầu: “Chờ thông báo cụ thể của sơn chủ, nếu buổi tỷ thí chuyển sang chiều thì các ngươi có thể trở về nghỉ ngơi.”
“Vâng.” Đám đệ tử đáp.
Trương Kình Phong sao có thể đột ngột chết ở trong phòng? Đám đệ tử đi theo hắn không tin chuyện này, một mực cho rằng có người ám sát Trương Kình Phong.
Nhưng Tiên Môn sơn chủ đã mang theo y tiên tới khám nghiệm, kết luận rằng nguyên nhân dẫn đến cái chết của Trương Kình Phong là do bị phản phệ trong lúc tu luyện.
Tiên sư đột ngột chết ở núi Tiên Môn, các đệ tử vô cùng hoang mang, cả đám ồn ào náo loạn.
Mấy đại tiên môn đều đứng xa xem náo nhiệt.

Lâm Môn xảy ra chuyện như vậy, đệ tử lại gây rối, khả năng cao bọn họ không thể tiếp tục tham dự đại hội.
Một lát sau, một tiểu đồng đi tới.
“Nguyễn tiên sư, vì hôm nay xảy ra sự việc không mong muốn, nên sơn chủ đã quyết định trận tỷ thí sẽ được tiến hành vào ngày mai.” Tiểu đồng thông báo.
Nguyễn Tiểu Ly gật đầu: “Được, ta biết rồi.”
Tiểu đồng rời đi, Nguyễn Tiểu Ly xoay người đối diện với đám đệ tử, nói: “Các ngươi đều nghe hết rồi chứ? Trở về nghỉ ngơi đi. Hôm nay, nếu không có vấn đề gì thì không nên ra ngoài.”
Trên núi đã xảy ra chuyện, tốt hơn hết là không nên tùy tiện đi loạn ở bên ngoài. Vào thời điểm này, ra ngoài đi dạo lung tung không cẩn thận lại gặp phải phiền phức.
Trở về tiểu viện, Nguyễn Tiểu Ly vừa vào trong phòng, chim nhỏ liền bay đến: “Chiếp chiếp…”
Chim nhỏ vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ, không dám tới gần. Lúc đi nàng không mang theo nó, nếu để Bách Lý Diêm Khể nhìn thấy sẽ rất khó để giải thích.
Bây giờ chim nhỏ mới xuất hiện, chứng tỏ nó vừa đuổi kịp tới đây.
Chậm hơn hai ngày.
“Chiếp chiếp chiếp…”
Chim nhỏ lớn tiếng kêu lên với Nguyễn Tiểu Ly.
Ngươi có biết không, ta đã phải bay một mình hai ngày đó. Lúc leo lên núi, ta suýt chút nữa là té xuống ở nửa đường rồi.
Sao núi này lại cao như thế chứ… Chiếp chiếp…

“Đừng kêu nữa. Bách Lý Diêm Khể đang ở cách vách đấy.”
Chim nhỏ đáng thương nhìn nàng, nhưng cuối cùng vẫn nghe lời không dám kêu nữa.
Nguyễn Tiểu Ly vuốt ve đôi cánh của nó: “Chỉ được ở trong phòng, không được phép đi lung tung. Nếu không, lần sau đi giết người, ta sẽ không mang theo ngươi nữa, cũng không cho ngươi uống máu.”
Chẳng ai có thể tưởng tượng được một con chim trông vô cùng bình thường, có đôi chút đáng yêu lại thích uống máu và có tiếng kêu khủng bố như vậy.
Chim nhỏ dùng đầu cọ cọ vào tay nàng.
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ tới chuyện Trương Kình Phong chết đột ngột hôm nay: “Tiểu Ác, Trương Kình Phong bị người ta giết đúng không?”
Tiểu Ác: “Không nhìn thấy thi thể nên ta cũng không biết.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Theo trực giác của ta thì hắn hẳn là bị người khác giết. Tu luyện không thể dễ dàng chết đột ngột như vậy được.”
Tiểu Ác: “Cũng không hẳn, nhỡ đâu người ta là mèo mù đụng phải chuột chết, ngàn dặm mới tìm được một, lúc tu luyện quá hấp tấp dẫn đến đột tử thì sao?”
Nguyễn Tiểu Ly không đáp lại, đột tử hay không đột tử thì chuyện của hắn ta cũng không liên quan tới nàng. Chỉ có chút phiền là đại hội phải lùi lại một ngày.
Từ ngày hôm qua, sau khi Bách Lý Diểm Khể nhìn thấy nàng mặc cái áo choàng kia, nàng luôn lo lắng hắn sẽ phát hiện ra bóng dáng nàng và bóng dáng hung thủ đã thấy ở khách điếm tương tự nhau. 
Nếu bị phát hiện, Bách Lý Diêm Khể có phải sẽ giết nàng chăng?
Hoặc áp giải nàng trở về?
Bất kể kết quả như thế nào, Nguyễn Tiểu Ly chỉ mong có thể nhanh chóng trở về, giết chết chưởng môn, giải quyết xong xuôi mọi chuyện, sau đó ngồi chờ Bách Lý Diêm Khể phát hiện ra nàng là hung thủ, một kiếm cắt cổ nàng là tốt nhất.
Nguyễn Tiểu Ly không hề giấu diếm tiếng lòng của mình, Tiểu Ác nghe thấy lập tức hiểu rõ. 
“Nguyễn Tiểu Ly, cô chắc chắn mình sẽ giết được chưởng môn sao?”
Nguyễn Tiểu Ly: “Được. Lần trước, ta giết Khúc Sinh lấy máu, đã luyện chế được thuốc có hiệu quả cực cao, có thể khiến thực lực của ta trong thời gian ngắn tăng mạnh. Thêm nữa, Trịnh Đạo Lẫm vốn dĩ xem ta là một phế vật thì càng không có nhiều phòng bị với ta. Chỉ cần nắm chắc cơ hội, khả năng ta giết được hắn là tám phần trở lên.”

Nguyên chủ chính xác là một phế vật, nhưng nhờ vào thuốc được điều chế từ máu tươi mà có thể trở thành một cao thủ.
Máu tươi là vật dẫn cực tốt. Nó không chỉ duy trì được tuổi xuân của nàng mà còn có thể đề cao thực lực của nàng lên trong nháy mắt...
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ đến cảm giác sảng khoái khi giết người, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn. Đây là sự điên cuồng xuất phát từ thân thể này.
Thân thể này bi quan, chán đời và tràn đầy thù hận. Vừa tưởng tượng đến cảnh Trịnh Đạo Lẫm bị giết chết, thân thể của nguyên chủ liền vô cùng hạnh phúc.
“Tiểu Ác, Trịnh Đạo Lẫm có thâm cừu đại hận gì với nguyên chủ vậy?” Nguyễn Tiểu Ly hỏi.
Tiều Ác nhướng mày: “Tiếng lòng của cô đã nói cho ta biết, không phải cô đã sớm đoán được hay sao?”
Sắc mặt Nguyễn Tiểu Ly không chút thay đổi, thản nhiên cười tươi. Tuy nhiên, nụ cười này lại mang theo hàm ý thật kinh khủng.

Tiên sư của Lâm Môn chết đột ngột, đệ tử của Lâm Môn lại gây rối, phá hỏng Đại hội Tiên Môn. Ngày hôm đó, đám đệ tử của Lâm môn đã bị “mời” xuống núi Tiên Môn, không được tham gia đại hội nữa.
Lúc Nguyễn Tiểu Ly nhận được tin tức, hệ thống Tiểu Ác trong không gian lập tức đánh giá hai chữ: “Ngu ngốc.”
Chính xác là cực kỳ ngu ngốc.
Gây sự? 
Người ở các môn phái đều hội tụ ở trên núi, đám đệ tử Lâm Môn làm lớn chuyện chính là không cho sơn chủ mặt mũi.
Không chỉ hủy hoại danh tiếng của môn phái mình mà bây giờ còn bị đuổi xuống núi. Không thể không nói, đám đệ tử đó thật sự quá ngu ngốc.
Ở gian phòng cách vách, Bách Lý Diêm Khể nghe được tin tức, trên gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ sung sướng.
Mãi mãi sẽ không có ai biết Trương Kình Phong tại sao lại chết bất đắc kỳ tử…

Bình Luận (0)
Comment