Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 29

Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
 
Sau khi chuyện của Lâm Môn được giải quyết, đến ngày thi đấu thứ hai, trên lôi đài vẫn diễn ra các cuộc cạnh tranh kịch liệt như cũ. Đệ tử của các đại môn phái không hề bị chuyện hôm qua làm ảnh hưởng đến trạng thái.
Thỉnh thoảng Nguyễn Tiểu Ly có xem vài lần. Không thể không nói, tuy trên đường đi đệ tử của Vân Tiên Tông có chút vô dụng nhưng trong thi đấu vẫn biểu hiện rất tốt, tỉ lệ bị loại rõ ràng thấp hơn những môn phái khác rất nhiều.
Riêng Bách Lý Diêm Khể ở ngày thứ năm của đại hội đã trở thành một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy. Vốn dĩ đã rất nhiều người biết hắn lợi hại, nhưng sau năm ngày tỷ thí vừa qua, Bách Lý Diêm Khể càng đổi mới nhận thức của mọi người về cái gì là lợi hại thật sự, cái gì là tin đồn không phải giả.
Mỗi lần lên sân khấu, hắn đều không cần dùng đến mười giây đã đánh đối thủ rơi đài, chiêu thức chớp nhoáng đến độ người khác khó lòng nhìn ra.
Ai bốc trúng Bách Lý Diêm Khể đều hận không thể quỳ xuống đất khóc rống, trong đầu chỉ còn lại ba chữ: thua chắc rồi.
Vào ngày thứ sáu, Bách Lý Diêm Khể đối chiến với một đệ tử khá có tiếng tăm. Đệ tử này chưa từng để thua bất kỳ ai trong những trận đấu trước đó, một mạch toàn thắng đi đến vòng này. Chiến thuật của người nọ rất đáng giá để thưởng thức, cũng coi như là có tài năng.
Hai người vừa lên đài, cả quảng trường lập tức yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nhìn bọn họ.
Hiểu Nhàn Vân mặc một bộ hồng y trông cực kỳ nổi bật trong nhóm nữ đệ tử ở phía dưới. Bỗng, một nữ đệ tử ngồi bên cạnh khều nàng: “Sư tỷ, dáng vẻ của Bách Lý Diêm Khể rất không tệ nhỉ?”
Hiểu Nhàn Vân không trả lời, chỉ chuyên tâm chăm chú nhìn lôi đài.

Nữ đệ tử kề sát lại và nói: “Sư tỷ, trong mấy ngày thi đấu vừa qua, khi những người khác tỷ thí thì tỷ đều nhắm mắt đả tọa, nhưng chỉ cần Bách Lý Diêm Khể vừa ra sân thì tỷ liền xem đến không chớp mắt lấy một cái. Sư tỷ, tỷ cũng cảm thấy Bách Lý Diêm Khể đẹp đúng không? Tỷ thích Bách Lý Diêm Khể rồi phải không?”
Khi nữ tử đùa giỡn với nhau, hở một chút là thích nói mấy chuyện thế này.
Hiểu Nhàn Vân nghe vậy lập tức biến sắc: “Không được nói bậy.”
“Nói bậy ư? Nhưng ta nhìn bộ dáng của sư tỷ luôn cảm thấy có điều mờ ám nha.” Nữ đệ tử nghịch ngợm trêu chọc Hiểu Nhàn Vân.
Hiểu Nhàn Vân nhất thời nghẹn lời. Nàng thích Bách Lý Diêm Khể ư? Sao có thể như vậy được! Nàng còn nhớ rõ ngày ấy Bách Lý Diêm Khể đã bức nàng xuống lôi đài thế nào cơ mà. Đó chính là cảnh tượng mất mặt nhất từ lúc nàng bắt đầu tu tiên tới nay, là sự sỉ nhục!
Chỉ tính riêng khoản này, nàng đã không có khả năng thích Bách Lý Diêm Khể rồi.
Hiểu Nhàn Vân sắp xếp từ ngữ một chút rồi biện giải: “Sở dĩ ta tập trung xem hắn là vì ta muốn quan sát chiêu thức của hắn.”
Nàng tự tin tất cả các đệ tử trên quảng trường này đều không phải là đối thủ của nàng. Trước khi đi, sư phụ đã dặn dò nàng vài câu, rằng sư phụ ký thác kỳ vọng trên người nàng rất lớn, nàng nhất định phải lấy được chức quán quân trở về, đừng phụ lòng sư phụ.
Nhưng hiện tại, chướng ngại lớn nhất cản trở nàng đoạt lấy chức quán quân chính là Bách Lý Diêm Khể. Cho nên, nàng phải tranh thủ mấy ngày này cẩn thận quan sát chiêu thức của hắn và tìm cách phá giải chúng để đạt được thắng lợi về sau.
Nữ đệ tử bên cạnh gật gật đầu, nhưng ánh mắt của nàng ta lại xoay tròn, rõ ràng là không tin lý do thoái thác của nàng. Hiểu Nhàn Vân thấy vậy có hơi đau đầu.
Kệ đi, không cần phải giải thích nhiều. Nàng vốn dĩ không thích Bách Lý Diêm Khể, nếu giải thích sẽ ngược lại càng gây thêm hiểu lầm mà thôi. Nàng vẫn nên cẩn thận xem thi đấu thì hơn.

Tình huống trên lôi đài lúc này hoàn toàn một chiều, Bách Lý Diêm Khể đơn phương treo đối thủ lên mà đánh. Đối thủ hôm nay của hắn cũng được xem là khá mạnh, nhưng trước mặt Bách Lý Diêm Khể vẫn chẳng có chút uy hiếp gì. Chỉ trong vòng mười giây, người nọ đã bị đánh rớt khỏi lôi đài.
Hiểu Nhàn Vân hơi sửng sốt, nam nhân này… quá cường đại.
Trong nháy mắt, nàng xuất hiện ý nghĩ: Cho dù nàng có tu luyện thêm mấy năm nữa cũng sẽ không phải là đối thủ của hắn.
Khốn kiếp!
Giờ phút này, tất cả cảm xúc của nữ chính đều bị một người một hệ thống đang ngồi trên đài cao thu vào mắt.
Tiểu Ác và Nguyễn Tiểu Ly vì quá nhàm chán bèn quyết định quan sát nam nữ chính. Vốn dĩ muốn nhìn hai nhân vật chính yêu đương, còn bọn họ ngồi ngoài ăn dưa, nhưng đã sáu ngày trôi qua rồi mà đến cả một manh mối của tình yêu ngọt ngào trong cốt truyện cũng chẳng thấy đâu.
Nguyễn Tiểu Ly vô tội hỏi Tiểu Ác: “Tiểu Ác, hạt giống tình yêu của nam nữ chính khi nào mới nảy mầm?”
Mấy hôm trước, Tiểu Ác còn phổ cập cốt truyện chính cho Nguyễn Tiểu Ly, biến nó thành truyện cổ tích để kể nàng nghe. Thế mà cho đến bây giờ, những tình tiết trong cốt truyện đó chẳng có lấy một cái xảy ra, ngay cả cái gọi là “uống nhầm một ánh mắt, cơn say theo vạn năm” cũng không xuất hiện.
Tình yêu ngọt ngào đã nói đâu? Ở chỗ nào?
“Ta… ta cũng không biết, có lẽ là sắp đến rồi. Qua mấy ngày nữa, không chừng hai người họ sẽ bắt đầu tiếp xúc.” Tiểu Ác xấu hổ nói.

Nguyễn Tiểu Ly: “Ta cảm thấy cơ hội để bọn họ tiếp xúc có lẽ là trận chung kết tranh đoạt chức quán quân của đại hội.”
“Không đâu. Trong cốt truyện, trước đó bọn họ đã có lén lút giao lưu với nhau. Nam chính còn đi nhìn lén nữ chính luyện công, bị bắt được chẳng những không biết xấu hổ mà còn đùa giỡn nữ chính đấy. Cuối cùng, hắn còn chỉ điểm cho nữ chính mà. Những cái này đều là tình tiết mấu chốt của cốt truyện, không thể nào không xảy ra được.” Tiểu Ác đọc cốt truyện trên màn hình, lầm bà lầm bầm nói.
Nguyễn Tiểu Ly không tin: “Nhìn lén nữ chính? Đùa giỡn nữ chính? Chỉ điểm nữ chính luyện công? Người ngươi nói là sư điệt mà ta biết sao?”
Tiểu Ác: “Trong cốt truyện thì là như thế. Hơn nữa, với tư cách là một người đàn ông, ta sẽ dạy cho cô một bài học thế nào gọi là đàn ông là loại sinh vật có nhiều mặt. Trước mặt trưởng bối như cô, hắn đương nhiên phải thật ngoan ngoãn và tôn kính, để cô cho rằng hắn là một sư điệt nho nhã, lễ độ.
Nhưng khi đàn ông đối xử với người hắn thích, đó lại là một mặt khác. Hắn có thể trong nháy mắt hóa thân thành ác ma, vứt sạch tiết tháo (*) đấy.”
(*) tiết tháo: đạo đức, liêm sỉ.
Chờ Tiểu Ác nói xong, vẻ mặt của Nguyễn Tiểu Ly trông như táo bón.
Tiểu Ác nhướng mày: “Cô bày ra vẻ mặt gì đây? Lời ta nói chính là chân lý đó, hừ.”
Nguyễn Tiểu Ly: “Có phải là chân lý hay không thì ta không biết, nhưng ngươi đã nói sai một điều.”
“Điều gì?”
“Ngươi không phải là đàn ông, ngươi chỉ là một đứa bé.” Nguyễn Tiểu Ly điềm nhiên nói. Tuy rằng cô chưa từng nhìn thấy hình dáng của Tiểu Ác, nhưng chỉ với giọng nói này cũng đã cho thấy nó là một đứa bé đáng yêu, trong giọng nói kiêu ngạo và non nớt đó rõ ràng còn hôi mùi sữa.
“…”
Tiểu Ác tỏ vẻ nó lại lần nữa không có cách nào tiếp tục trò chuyện với Nguyễn Tiểu Ly.

Vì xem thi đấu quá nhàm chán, cuối cùng Nguyễn Tiểu Ly dứt khoát đi ngắm nhìn nhan sắc của người khác.
Thật lòng mà nói, đệ tử tiên môn lớn lên rất không tệ, có lẽ bởi vì tu luyện nên cho dù là nam hay nữ đệ tử thì đều có loại mỹ cảm không nhiễm khói lửa nhân gian.
Đáng tiếc, túi da luôn là lớp ngụy trang tốt nhất. Trong số những người ở đây cũng không thiếu kẻ bại hoại.
Chẳng hạn như những đệ tử mà nàng đã giết kia…
Nguyễn Tiểu Ly nghĩ vậy liền nhắm mắt lại, không còn tâm tình nhìn cái gì nữa. Cùng lúc đó, người nào đó thấy nàng nhắm mắt, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Tâm trạng hôm nay của Bách Lý Diêm Khể không quá tốt, bởi hắn thấy cả ngày hôm nay, sư thúc cứ mải nhìn ngắm những đệ tử có diện mạo không tệ!
Bách Lý Diêm Khể đảo qua những người đó. Nhan sắc hình như cũng chỉ có thế, tại sao sư thúc lại nhìn chằm chằm bọn họ làm gì?
Hắn âm thầm siết chặt thanh kiếm trong tay, trong khoảnh khắc có một loại xúc động.
Rốt cuộc một ngày thi đấu cũng kết thúc, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy toàn thân đã ngồi đến cứng đờ. Nàng vừa mới đứng dậy, Bách Lý Diêm Khể đã tới đây: “Sư thúc.”
“Ừ, đi thôi.”
Nguyễn Tiểu Ly giống như trước đây, lạnh nhạt đáp lời hắn.
Thế nhưng trong lòng Bách Lý Diêm Khể không hiểu sao lại thấy khó chịu. Vì sao mỗi ngày sư thúc chỉ nói với hắn có mấy câu?

Bình Luận (0)
Comment