Chương 58:
Giọng nói của cô rất bình tĩnh: “Bởi vì nghe nói chuyện của anh nên tôi mới đến đây tìm cậu năm để nói chuyện, có đúng không?”
Tiêu Sách nói: “Chị ba nói rất đúng.
”
Tiêu Văn gần như là suy nghĩ theo thói quen, cảm thấy hai người này không bình thường, anh hoài nghi nhìn lướt qua, quả nhiên nhìn thấy bàn chân của người đàn ông đang duỗi ra dưới váy của người phụ nữ ở cuối bàn, cô còn rất thích thú, khóe miệng mỉm cười, trong khi Tiêu Sách vẫn còn đang xem các tập tin trên máy tính một cách nghiêm túc và đứng đắn.
Anh tức giận, nhìn làn váy càng lúc càng lên cao: “Mẹ nó, tôi sẽ giết chết đôi nam nữ chó chết các người!”
Anh xông lên——
……
Tiêu Văn bất mãn với sự sắp đặt của ông nội, không phục khi phải làm việc ở dưới trướng của cậu em trai kém mình mười mấy tuổi, làm ầm ĩ ở trong phòng làm việc của Tiêu Sách, lại bất mãn với việc Diệp Trăn ở giữa khuyên can giúp đỡ cho Tiêu Sách, cho nên liền cầm tách trà ném lên trên người cô, Tiêu Sách vì bảo vệ cho cô nên sau lưng đã bị đập trúng, anh ta còn muốn gây rắc rối nhưng Tiêu Sách đã không thể nhịn được nữa, chỉ có thể đánh anh ta bất tỉnh.
Ông nội tức giận đến mức run cả tay, vừa mới đi đến thì đã thấy cả phòng lộn xộn, đứa cháu nội yêu thích nhất thì trên người đều là nước, một thân chật vật, cháu dâu thứ ba thì vừa thất vọng vừa bất lực, ông trực tiếp cho người kéo Tiêu Văn đến từ đường nhốt lại! Nếu như anh còn tiếp tục không tuân theo kỷ luật thì sẽ đuổi anh ra khỏi Tiêu gia!
Cha mẹ Tiêu Văn lúng túng không biết nên nói gì, nhưng Tiêu Sách đã nói trước: “Ông nội đừng tức giận, cháu trai không có việc gì, chỉ là phòng làm việc đã bị rối loạn, bị đổ nước lên trên người mà thôi, chỉ cần dọn dẹp một chút là được.
”
Ông nội vẫn còn tức giận, ông đập cây gậy thật mạnh, cũng nói một câu với cha mẹ Tiêu Văn: “Rốt cuộc hai đứa đã dạy con trai mình như thế nào?”
Ông nội chính là người đàng hoàng, vốn đã không thích hành vi ngoại tình bao nuôi tình nhân của Tiêu Văn, mà bây giờ anh lại còn bắt nạt em trai mình nên tự nhiên lại càng thêm bất mãn, đương nhiên cũng không thèm nghe bất kỳ lời giải thích nào.
Ông phất tay áo rời đi.
Cha mẹ Tiêu Văn vẫn còn lo lắng cho Tiêu Văn, nên cũng không quan tâm đến việc Diệp Trăn có bị thương hay không, ông cụ vừa đi thì bọn liền chạy tới từ đường.
Tiêu Dương đi ra ngoài, anh cả và anh hai đang có xã giao ở bên ngoài, căn nhà này thật sự không có bao nhiêu người, nếu không thì việc ầm ĩ lớn như vậy đã sớm có người tới khuyên bảo rồi, người giúp việc đã đến dọn dẹp nhà cửa, Tiêu Sách ở một bên khuyên Diệp Trăn đừng đau buồn, Diệp Trăn lắc đầu nói: “Hôm nay tôi lại gây thêm phiền toái cho cậu năm, tôi về phòng trước, cậu cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.
”
Tiêu Sách nhìn vào trong nhà, “Vừa rồi chị ba cũng bị thương, tôi đưa chị đi.
”
Diệp Trăn nói: “Cảm ơn cậu năm.
”
Anh chỉ đưa cô đến cửa phòng, nhìn cô bằng ánh mắt thâm thúy: “Chị ba, chị có hài lòng với những gì tôi đã làm hay không?”
Diệp Trăn khẽ cười, xoay người trở về phòng.
Cô thay quần áo, đi đến từ đường gặp Tiêu Văn, Tiêu Văn vẫn còn chưa thức dậy, mẹ Tiêu Văn đang lau nước mắt, cha Tiêu Văn thì đang mắng người: “Đều nói mẹ hiền chiều hư con, Tiêu Văn chính là bị bà chiều hư!”
Mẹ Tiêu cãi lại vài câu, cha Tiêu tức giận bỏ đi!
Diệp Trăn đi qua, nói: “Mẹ, cha đang tức giận, mẹ đừng để ý.
”
“Mẹ biết, mẹ không thèm để ý.
Trăn Trăn, con nói thật cho mẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con trai mẹ không phải là người dễ xúc động như vậy, tại sao nó có thể đánh Tiêu Sách?”
Diệp Trăn nói: “Tiêu Văn nghi ngờ con có tư tình với cậu năm nên khi anh ấy đi tìm cậu năm, phát hiện con đang ở đó thì liền bắt đầu động tay động chân.
”
“…… Chỉ bởi vì cái này? Con và Tiêu Sách?”
“Vâng, con và cậu năm đã trở nên tốt hơn vì cậu ấy đã dạy con chơi đánh bài.
”
Mẹ Tiêu lại tức giận: “Tại sao các con có thể, nó cũng không nghĩ đã làm bậy! Tại sao nó có thể dễ xúc động như vậy!”
Diệp Trăn nói: “Mẹ, có thể con không sống với Tiêu Văn được nữa.
”
Bây giờ đến lượt mẹ Tiêu thuyết phục Diệp Trăn.
Bọn họ nói tới nói lui, mãi cho đến sau nửa đêm thì Diệp Trăn mới về phòng.
Nhưng khi cô vừa bước vào cửa phòng, cô đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả nhiên trong giây tiếp theo, một thân thể liền đè lên trên cô, cô bị anh thô lỗ đè ở sau cửa, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô: “Chị ba, tôi đợi chị đã lâu lắm rồi.
”
“Cậu xuống tay quá nặng, đến giờ vẫn còn thấy chóng mặt.
”
Anh cười.
Anh bế Diệp Trăn đi vào trong phòng tắm, cô lại bị đặt lên bồn rửa tay một lần nữa, Diệp Trăn nhìn anh.
Người đàn ông vén làn váy cô lên, cái chạm quen thuộc của lòng bàn tay.
Diệp Trăn nhướng mày.
Anh đè người qua, Diệp Trăn ngả người ra sau đằng dựa vào lớp kính pha lê sáng ngời, chống khuỷu tay, đặt hai chân dài lên vai người đàn ông, nhìn ánh mắt của anh trở nên điên cuồng và nguy hiểm, môi mỏng đè nặng hôn, hàm răng nhẹ nhàng cắn.
Diệp Trăn nói: “Không thể để lại dấu vết.
”
Quần áo của anh vẫn hoàn chỉnh, cô cũng giống như vậy, ngoại trừ làn váy đang quấn quanh eo cô.
Anh hôn, vuốt ve va chạm qua lớp vải mỏng.
“Hôn ngực.
”
Anh kéo cổ áo ra, chạm vào thứ gì đó mềm mại hơn.
Anh cười sung sướng, “Thầy giáo làm được không?”
Diệp Trăn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh: “Thầy giáo rất tốt.
”
Cô nhìn thấy rõ ánh sáng rực rỡ, khuôn mặt ửng hồng, cô nhắm mắt lại, người đàn ông híp mắt nhìn cô, đột nhiên đè xuống chạm vào môi cô, Diệp Trăn mở to mắt, khuôn mặt dịu dàng nho nhã của người đàn ông đang ở trước mặt cô, khóe miệng cong lên một nụ cười: “Trăn Trăn.
”
Qua hồi lâu, cô hừ một tiếng.
Diệp Trăn đá một chân lên người người đàn ông: “Đủ rồi.
”
Sáng sớm hôm sau, khi Diệp Trăn đi xuống lầu, cô nhìn thấy Tiêu Sách vẫn mặc áo sơ mi và quần tây như cũ, đeo kính gọng bạc, nhã nhặn dịu dàng.
Có thể nói là văn nhã bại hoại, điển hình của mặt người dạ thú.
Anh ngẩng đầu nhìn cô, mỉm cười nói: “Chị ba, buổi sáng tốt lành.
”
Diệp Trăn cũng cười: “Cậu năm buổi sáng tốt lành.
”
Nghe nói Tiêu Văn vừa tỉnh dậy thì liền nói những chuyện kỳ quái, nhưng cũng không ai để ý tới anh ta, càng không ai tin anh ta, ai mà không biết về vị thiếu gia thứ năm của Tiêu gia? Anh học giỏi, thành tích cao, chưa bao giờ có phụ nữ lung tung rối loạn ở bên ngoài chứ đừng nói là ăn chơi lêu lổng, đối xử với người làm cũng cực kỳ ôn hòa lễ phép, buổi sáng thì đúng giờ ra cửa đi làm, rồi về nhà đúng giờ sau khi tan sở, ai sẽ tin anh và Diệp Trăn có cái gì?
Hơn nữa Tiêu Văn mới là người ngoại tình bao nuôi tình nhân, trong miệng đều là lời dối trá, nên tin ai vừa nhìn là sẽ biết ngay.
Ngay cả mẹ anh cũng khuyên anh đừng nên chấp mê bất ngộ nữa.
Tiêu Văn tức đến mức không ăn sáng, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
Sau khi Diệp Trăn ăn xong thì mới đi gặp anh ta một lần, bây giờ Tiêu Văn đã không còn bình tĩnh, ánh mắt vẫn rất hung ác khi nhìn thấy Diệp Trăn, Diệp Trăn mặc một bộ váy màu đỏ rực, tóc hơi xoăn, kiêu ngạo nhìn anh ta giống như đang nhìn một tên hề ở dưới đất: “Tiêu Văn, chúng ta ly hôn đi.
”
Đồng tử của anh chợt co rút lại, mặc dù trước đó anh đã nghe Diệp Trăn nói ly hôn, nhưng anh vẫn không thể nào chấp nhận được khi thật sự nghe Diệp Trăn nhắc đến chuyện này, “Thế nào? Là cảm thấy tôi không được, cần có một người đàn ông tốt hơn nữa?”
Diệp Trăn khịt mũi, lạnh lùng nói: “Tiêu Văn, anh nghĩ tình cảm của một người là gì? Tình cảm là có thể đo lường bằng tiền bạc, quyền lực và địa vị hay sao? Cuộc hôn nhân và mối quan hệ của chúng ta đã bị phá hủy bởi sự không chung thủy của anh chứ không phải do tôi, tôi hy vọng anh đừng đảo ngược thứ tự và hãy tự mình nhớ lấy.
”
Cô cúi thấp người đến gần anh: “Diệp Trăn thật sự đã chết ngay khi vừa nhìn thấy anh ngoại tình rồi, người trước mặt anh bây giờ chính là ác quỷ đến tìm anh báo thù.
”
Tiêu Văn tức giận không thôi, lại bị dấu hôn trên ngực cô làm cho giật mình: “Cô, cô, hai người đã làm thật ư?”
Diệp Trăn vén cổ áo cô lên che dấu hôn đi, mỉm cười, ưu nhã hào phóng: “Tiêu tổng thật thông minh, hẳn là anh đã đoán ra được rồi đúng không?”
“Con đàn bà khốn nạn!” Tiêu Văn tức đến mức định xông lên đánh người, nhưng Diệp Trăn đã sớm có phòng bị, nghiêng người sang một bên, duỗi hai chân ra, Tiêu Văn lảo đảo ngã xuống đất.
Diệp Trăn nhìn anh ta, vừa cảm thấy đáng thương lại cảm thấy đáng giận, dù sao thì anh ta cũng là một kẻ kiêu ngạo và ích kỷ, “Tiêu tổng đừng dây dưa với tôi nữa, anh đã quên anh còn có Dương tiểu thư hay sao? Hai người vẫn còn có đứa con, không có tôi thì anh vẫn có thể lập một gia đình mới, Dương tiểu thư dịu dàng và ân cần như vậy, nhất định sẽ rất thích hợp với anh.
”
Đương nhiên Tiêu Văn biết Dương Nhược Nhược sẽ càng thích hợp với anh hơn cô, nhưng cô cũng làm hại anh bị mất đi chức vụ, còn có đứa bé kia, nhất định không thể giữ lại được……
“Anh và Nhược Nhược sẽ không kết hôn, anh không thích cô ấy, Diệp Trăn, em đừng nói cô ấy nữa.
” Anh vô cùng đau đớn, “Anh cũng sẽ không ly hôn, Diệp Trăn, anh biết em chỉ nhất thời bị lầm đường lạc lối, em cố ý chọc giận anh nên mới dan díu với em năm, anh……”
Diệp Trăn cười ra tiếng, như là đang nghe được một câu chuyện cười: “Cậu năm có năng lực hơn anh, tài giỏi hơn anh, nhỏ tuổi và sạch sẽ hơn anh, anh có thể so được với cậu ấy hay sao?”
Tiêu Văn bị chê đến mức mặt đỏ tai hồng, đôi mắt đỏ rực.
Diệp Trăn chậc chậc hai tiếng, xoay người rời đi, khinh thường và châm chọc: “Không biết tự lượng sức mình.
”
Tiêu Văn tức đến mức một hơi cũng không thở nổi, trực tiếp ngất xỉu!.
Tiêu Văn lại ngất xỉu lần nữa, ngay cả ông nội cũng bị kinh động, tay chân nhanh nhẹn đưa anh đến bệnh viện, bệnh viện nói anh bị tức giận, yêu cầu anh phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tuổi đã lớn rồi, không thể dễ dàng tức giận được, thân thể chịu không nổi. Sau vài cú đả kích, Tiêu Văn vốn còn tính là trẻ khỏe dường như đã già đi mười tuổi, sự xanh xao và mệt mỏi trên khuôn mặt cũng không thể nào che giấu được.
Mẹ Tiêu Văn vốn còn đang đau lòng, nhưng vừa quay đầu thì đã bị Dương Nhược Nhược chạy đến bệnh viện dựa vào trên giường bệnh khóc lóc làm cho tức giận đến mức đau đầu chóng mặt!
“Ai cho cô vào đây?!” Mẹ Tiêu cũng không thèm quan tâm đến phép xã giao cơ bản nhất, chỉ vào mũi cô nói, “Cút cho tôi, cô là đồ sao chổi mau cút đi chỗ khác! Đừng đến rước tai họa cho con trai của tôi!”
Dương Nhược Nhược đỡ bụng, sợ hãi nhìn mẹ Tiêu: “Dì ơi, con thật sự yêu Tiêu Văn, con còn đang mang thai con của anh ấy……”
Mẹ Tiêu hừ một tiếng, liếc mắt nhìn bụng của Dương Nhược Nhược, đập thật mạnh lên trên bàn: “Ai biết là của ai? Cút đi, ở đây không chào đón cô!”
Dương Nhược Nhược sợ tới mức sắc mặt đáng thương nhìn mẹ Tiêu, vừa bỏ chạy vừa bảo vệ bụng.
Khi đi tới cửa, cô nhìn thấy Diệp Trăn, cô ta đang dựa vào tường, khóe miệng mỉm cười, bình tĩnh tao nhã, ánh mắt cao cao tại thượng, giống như là từ trên trời cao nhìn xuống dưới, “Dương tiểu thư, chúc mừng cô, tôi sẽ ly hôn với Tiêu Văn, cô cần phải nắm chắc cơ hội này thật tốt, tranh thủ để cho hai người thành đôi càng sớm càng tốt, tránh đi ra ngoài gây hoạ cho người khác.”
Dương Nhược Nhược vừa mừng vừa sợ: “Tiền bối Diệp hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn thuần thích Tiêu Văn thôi chứ không có ý gì khác, tôi không muốn phá hoại cô và Tiêu Văn……”
“Đừng, cô thích rác rưởi nhưng tôi không thích, ghê tởm nhìn một cái thôi cũng đã cảm thấy buồn nôn luôn rồi, rác rưởi hai người thành đôi thì mới là xứng đôi vừa lứa.”
“……Tiền bối Diệp, tại sao cô lại xúc phạm người khác như vậy?”
“Cô mà cũng gọi là người?”
Dương Nhược Nhược xấu hổ, kìm nén sự tức giận, chớp mắt, nhìn thấy nơi xa có người đang đi tới, là một bác sĩ và y tá, đi cùng còn có một người đàn ông mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng đeo kính gọng bạc, khí chất của anh rất tốt, dịu dàng như ngọc, bộ dáng khi cẩn thận nghe bác sĩ nói chuyện thật là cực kỳ đẹp!
Dương Nhược Nhược vừa liếc mắt một cái là có thể nhận ra đó là Tiêu Sách, em trai thứ năm của Tiêu Văn. Trước Tiêu Văn, cô đã biết đến sự tồn tại của Tiêu Sách, cũng càng vừa ý anh hơn, dù sao thì tuổi trẻ lại rất có năng lực, Tiêu Văn cũng không tồi, nhưng lại lớn tuổi rồi, cũng không đẹp trai như Tiêu Sách, nhưng cô không có cách nào để tiếp cận với anh, nên chỉ có thể tiếp cận với Tiêu Văn.
Bây giờ Tiêu Sách đến đây, cô gần như đỏ mặt muốn khóc ngay lập tức, lã chã chực khóc: “Tiền bối Diệp, tôi luôn luôn kính trọng cô, nhưng tại sao cô lại muốn xúc phạm tôi hết lần này đến lần khác?”
Giọng nói của Dương Nhược Nhược không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho người bên kia đi vào nghe thấy toàn bộ, thu hút rất nhiều sự chú ý.
Diệp Trăn nhíu mày, dám gài bẫy cô? Cô không nói hai lời giơ tay lên cho cô ta một cái tát, Dương Nhược Nhược trực tiếp bị ngơ ngác, ôm mặt nhìn cô, dường như không thể tin Diệp Trăn lại dám đánh cô ta ở trước mặt nhiều người như vậy? Cô ta còn chưa kịp phản ứng lại thì Diệp Trăn đã đổi tay tát thêm một cái nữa!
Xung quanh có người thở vào, âm thanh yên tĩnh!
Khuôn mặt Diệp Trăn đầy sương lạnh, ngẩng đầu kiêu ngạo bất khả xâm phạm: “Dương tiểu thư, xem ra gia đình cô đã không dạy cho cô lễ nghĩa và liêm sỉ. Được, như cô mong muốn, tôi sẽ ly hôn, xem cô mang thai con của Tiêu Văn, tôi sẽ nhanh chóng ký thỏa thuận ly hôn với Tiêu Văn. Tôi sẽ thành toàn cho hai người, cho các người một nhà ba người được đoàn tụ, sẽ không để cho đứa con trong bụng cô còn chưa sinh ra đã mất cha! ”
Tiếng bàn tán xung quanh vang lên.
Diệp Trăn rất nổi tiếng, bởi vì đây là khu phòng bệnh cao cấp nên không có nhiều người, đa số đều là bác sĩ, y tá và người nhà bệnh nhân, những người có thể đến đây đều là người có năng lực, lập tức liền nhìn Dương Nhược Nhược với ánh mắt không tốt.
Dương Nhược Nhược choáng váng, chuyện này khác xa với những gì cô tưởng!
Diệp Trăn này không ngờ lần trước đã tát cô hai cái, lần này vẫn còn muốn tát tiếp! Cô liếc nhìn Tiêu Sách, phát hiện ánh mắt của người đàn ông rất dịu dàng và ôn hòa, không nhìn cô giống như những người khác, đột nhiên cô cảm thấy vui mừng.
“……Tôi đang mang thai, sao cô có thể đánh tôi?”
“Với tôi, giờ phút này cô chỉ là một người phụ nữ đã phá hoại hôn nhân và cướp chồng của tôi. Còn đứa con trong bụng của cô, tôi hy vọng nó sẽ không biết những việc làm của mẹ nó và xấu hổ vì điều đó.”
Dương Nhược Nhược nghiến răng nghiến lợi.
Tiêu Sách đi đến bên cạnh Diệp Trăn, nhẹ nhàng đỡ cô: “Chị ba đừng tức giận, tôi đỡ chị qua bên kia nghỉ ngơi.”
Diệp Trăn đẩy Tiêu Sách ra, liếc nhìn anh một cái, cười nói: “Cảm ơn cậu năm, tôi không sao.”
Dương Nhược Nhược chớp mắt, đột nhiên ôm bụng hét to lên, “Không ổn, đau quá, cứu mạng, cứu tôi, tôi đau bụng! Đau quá! Con của tôi……”
Cô quay sang Tiêu Sách, ánh mắt Tiêu Sách ngày càng sâu, không thể nhìn thấy cái nhíu mày, tránh sang một bên cũng không thèm nhìn tới, tùy ý để cho Dương Nhược Nhược yếu ớt ngã xuống đất.
Diệp Trăn cười lạnh, đồ không biết xấu hổ như vậy, không thành đôi với Tiêu Văn thì thật đúng là đáng tiếc!
Các bác sĩ và y tá đều bị choáng váng trước cảnh tượng gay cấn này, trách nhiệm cứu người và sự phản ứng của bọn họ đã khiến cho bọn họ nhanh chóng hành động, lập tức thực hiện các biện pháp cứu người.
Mẹ Tiêu nghe được động tĩnh thì ra ngoài xem thử, vừa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt liền trở nên khó coi, Diệp Trăn khuyên bà: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, tốt xấu gì thì Dương tiểu thư cũng đang mang thai con của Tiêu Văn, nếu như làm quá mức thì người ngoài sẽ nói Tiêu gia là người tàn nhẫn, danh tiếng không tốt, nếu như Dương tiểu thư bị mất kiểm soát rồi làm ầm ĩ mọi việc lên trở thành vấn đề lớn, truyền tới tai của ông nội, ông nhất định sẽ càng thêm thất vọng về Tiêu Văn.”
Ông gần như có thể nói là nửa bầu trời của Tiêu gia, Tiêu Văn vốn đã không được ông yêu thích, nên nếu như anh ta còn làm ra những chuyện đáng chê cười nữa thì Tiêu Văn sẽ thật sự xong đời!
Mẹ Tiêu oán hận mắng vài câu, nhờ bác sĩ hỗ trợ nâng Dương Nhược Nhược đến phòng bệnh, tất cả chi phí đều do bà lo liệu, bởi vì Dương Nhược Nhược làm quá ầm ĩ nên rất nhiều người đều chỉ chỉ trỏ trỏ, mặt mẹ Tiêu nóng muốn đau rát, đi theo Dương Nhược Nhược đến phòng bệnh.
Nhất định phải dạy cho cô ta một bài học, con khốn này không biết xấu hổ còn không muốn mặt mũi! Chỗ nào cũng dám làm loạn!
Kế hoạch của Dương Nhược Nhược không thành công, nhìn Tiêu Sách dịu dàng đỡ Diệp Trăn trở về phòng bệnh, cô cũng bị nâng đi, lại nhìn mẹ Tiêu đang hung hăng nhìn cô chằm chằm, lập tức liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo, cô có hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Diệp Trăn vừa vào phòng bệnh đã đẩy Tiêu Sách ra, khẽ cười nói: “Cậu năm thật là giỏi, lấy mất linh hồn của Dương tiểu thư luôn rồi.”
Tiêu Sách nâng kính lên, càng thêm tinh anh tao nhã, anh đóng cửa lại, răng rắc một tiếng, khóa trái cửa.
Diệp Trăn cười như không cười liếc nhìn anh một cái.
Tiêu Sách bước đến gần cô, Diệp Trăn đảo mắt, tránh ra vài bước.
Anh cũng không để ý, ngồi xuống chiếc ghế trước giường bệnh, nhìn cô bằng ánh mắt trong sáng: “Chị ba mới là giỏi, tối hôm qua chị đi, đến giờ tôi vẫn nhớ mãi không quên.”
Không biết là do cố ý hay vô tình mà hôm nay cô lại mặc một bộ váy corset dài với tay ngắn và cổ vuông, giúp tôn lên dáng người thướt tha của cô, cùng vòng eo thon và đôi chân dài thon thả.
Diệp Trăn ngồi bên cạnh anh, khoanh chân, dùng mũi chân đá vào làn váy: “Cậu năm, làm người không thể quá tham lam.”
Tiêu Sách cười không nói, anh liếc mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường bệnh, đối phương cau mày, ngay cả trong lúc ngủ cũng cảm thấy bất an, anh đặt bàn tay lên trên đùi cô: “Chị ba có điều không biết, tôi không chỉ có năng lực hơn mà tôi còn trẻ hơn, sạch sẽ hơn và càng mạnh mẽ hơn.”
Diệp Trăn cười.
Tiêu Văn đột nhiên hừ một tiếng, cau mày chuẩn bị tỉnh lại.
Diệp Trăn nói: “Vậy thì phải xem biểu hiện của cậu năm.”
Quả nhiên anh rất vừa lòng, nâng kính lên, khóe miệng nở nụ cười: "Chị ba đừng lo."
Ngay khi Tiêu Văn vừa tỉnh lại, anh ta cũng không thèm để ý xem mình đang ở chỗ nào, ở đây có người nào, chỉ la hét muốn uống nước.
Diệp Trăn không lấy nước cho anh, Tiêu Sách cũng ngồi yên không nhúc nhích, Tiêu Văn rất bất mãn chuẩn bị muốn nổi giận, nhưng trong lúc mơ hồ, anh nhìn thấy Diệp Trăn và Tiêu Sách đang ngồi bên cạnh giường của mình, anh lập tức tỉnh táo lại: “Hai người còn có mặt mũi tới gặp tôi?! Tao muốn nói cho ông nội, Tiêu Sách, mày dám động đến chị dâu của mày, mày con mẹ nó đừng nghĩ tới!”
Trong lòng Tiêu Văn vẫn luôn không thích Tiêu Sách, bây giờ cậu ta còn dám chạm vào người phụ nữ của anh, thật đúng là tội ác tày trời không thể tha thứ được.
Tiêu Sách cũng không lo lắng, sự ấm áp và mềm mại ở bên dưới khiến cho anh thoải mái đến mức nheo mắt lại, “Anh ba, bác sĩ nói anh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đừng để dễ dàng bị tức giận.”
Diệp Trăn cũng nói: “Đúng vậy, vừa rồi Dương tiểu thư đến bệnh viện thăm anh, ghé vào trước giường của anh khóc nửa tiếng đồng hồ, có thể nói là tình cảm sâu nặng, bởi vì lo lắng cho anh nên còn bị động thai, bây giờ đang được cấp cứu ở trong phòng bệnh!”
Tiêu Văn lập tức lo lắng ngồi dậy: "Đứa nhỏ thế nào?”
Việc anh không cần con là một chuyện, nhưng không có con lại là một chuyện khác.
Nhưng khi anh vừa mới ngồi dậy, anh nhìn thấy người đàn ông kia đang sờ đùi vợ mình! Đôi mắt anh đỏ ngầu vì tức giận, ngay lập tức phát điên!
Tiêu Sách ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm: “Anh ba, anh còn muốn lặp lại chuyện tối hôm qua nữa hay sao? Bây giờ em đã tiếp quản Thịnh Thế, nếu như anh ba không khỏe thì hãy nói cho em biết, em có thể cho anh nghỉ dài hạn.”
Tiêu Sách ra tay rất mạnh, cũng sẽ sử dụng cách làm khéo léo của mình, tuy không nhìn thấy một chút dấu vết đánh người nào, nhưng lại đau đến chết đi sống lại, mỗi khi anh ta tàn nhẫn như vậy, Tiêu Văn đều cho rằng có phải mình sắp chết rồi hay không! Bây giờ cả người anh đều bắt đầu đau trở lại, sự nghiệp thì đang bị đe dọa……
Anh cắn răng, phẫn hận không thôi, nhưng không có xúc động giống như tối hôm qua.
Diệp Trăn xì cười một tiếng, Tiêu Sách dịu dàng nhìn cô, vươn cánh tay dài ra, ôm cô ngồi lên đùi của mình: “Trăn Trăn, anh ba không xứng với chị.”
Diệp Trăn xem xét liếc mắt nhìn Tiêu Văn một cái, ghét bỏ nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, trước kia tôi thật là mắt chó mù, nếu không thì tại sao tôi lại coi trọng một cái thứ ma quỷ như vậy?”
Tiêu Văn cũng nhanh mồm nói vài câu: “Diệp Trăn, cô đừng nói tôi, cô cũng không phải là loại phụ nữ tốt lành gì, lại dám dây dưa với người đàn ông khác ở trước mặt chồng cô!”
Diệp Trăn đẩy người đứng lên, Tiêu Sách đưa cốc nước ở trên tủ cho cô: “Đừng dùng tay, đau.”
Tiêu Văn sợ tới mức lập tức nhảy ra khỏi giường, anh vốn cũng không có chuyện lớn gì, giờ phút này lại càng sung sức hơn, Diệp Trăn nhanh chóng tàn nhẫn ném một cái ly thủy tinh lên trên trán anh ta: “Hình như anh là người tốt, thế nào? Chỉ mới bị uy hiếp vài câu mà đã cam tâm tình nguyện đội nón xanh? Anh là đồ bất lực!”
Tiêu Văn choáng váng, vừa tức vừa hận! Tại sao trước đây anh lại không phát hiện ra người phụ nữ này là một con cọp mẹ?
Diệp Trăn cười lạnh: “Anh ăn cứt bao nhiêu lần mà cũng không tự mình biết rõ nữa à? Cuộc hôn nhân của chúng ta đã sớm tồn tại trên danh nghĩa, tôi đã ký vào tờ giấy thỏa thuận ly hôn rồi, tốt nhất là anh cũng nên ký tên vào giấy ly hôn cho tôi, nếu không thì tôi cũng không ngại tiếp tục làm lớn với anh đâu!”
Tiêu Văn: “Tôi sẽ không ký!”
“Không sao cả, nếu như anh không ký thì tôi sẽ phát video của anh và Dương tiểu thư ra ngoài, để cho ông bà nhìn thấy rõ ràng, cháu trai của ông nói sẽ không chạm vào những thứ bẩn thỉu ở bên ngoài nhưng anh ta vẫn lén lút chạm vào, bằng mặt không bằng lòng! Một cái thứ bẩn thỉu như vậy thì sẽ có khả năng tiếp nhận sự nghiệp khổng lồ của Tiêu gia hay sao?”
“Cô dám! Tôi sẽ nói với phóng viên về chuyện của cô và Tiêu Sách, đến lúc đó cô cũng sẽ xong đời!”
Diệp Trăn không kiên nhẫn phất tay: “Tùy anh, anh muốn thì cứ làm, tôi có video, còn anh thì sao? Anh có gì? Thùng rỗng kêu to thì ai sẽ tin anh?”
Tiêu Văn: “……”
Tiêu Sách đi đến bên cạnh cô: “Chị ba đừng tức giận, không đáng với loại người này.”
Diệp Trăn cười, ưu nhã bình tĩnh, lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn từ trong túi xách ra, ném lên trên mặt anh: “Tiêu Văn, ký vào đây đi. Ký xong là anh có thể đi tìm Dương tiểu thư dịu dàng của anh và đứa con trong bụng cô ta rồi, không có tôi thì cũng sẽ không có ai nói anh ngoại tình, nói anh không phải, hai người có thể quang minh chính đại, ngay cả ông nội cũng không có lý do gì để nhìn anh không vừa mắt.”
Tiêu Văn cắn răng kiên trì: “Tôi không ký, nếu như cô không cho tôi tốt thì cô cũng đừng nghĩ được sống tốt.”
Diệp Trăn lạnh lùng hừ một tiếng, lấy điện thoại ra: “Nếu như anh không ký, tôi sẽ đăng video lên mạng ngay lập tức, nếu như trí nhớ của tôi đúng thì đoạn video này còn rõ ràng hơn nhiều so với đoạn video trước nữa, không chỉ có anh mà còn có Dương tiểu thư với thân thể trần truồng? Tuyệt đối hoàn toàn chân thực, so với AV còn mạnh hơn!”
Người phụ nữ này, rõ ràng là đoan trang thong thả, nhưng giờ phút này, vẻ kiên định và bình tĩnh trong ánh mắt của cô khiến cho cô trông vô cùng phong lưu, nhưng cũng vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp mềm mại này khiến cho cô càng thêm xinh đẹp đến nghẹt thở!
Tiêu Văn phát hiện mình vẫn còn động lòng, nhưng anh lại hận cô, tại sao cô lại tàn nhẫn với anh như vậy?
Đúng rồi, là do anh đã mang Dương Nhược Nhược về nhà và bị cô phát hiện, kể từ đó, Diệp Trăn đã thay đổi, cô trở nên tâm cơ, trở nên hung ác, nhưng cô vẫn xinh đẹp như cũ, xinh đẹp bình tĩnh và thanh lịch, cho dù cô có nói lời đe dọa thì cô vẫn không thể khiến cho người ta cảm thấy cô xấu xí.
Diệp Trăn cười nói: “Ký đi.”
Tiêu Văn nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể nói: “Trăn Trăn……”
“Câm miệng! Trăn Trăn có thể để cho anh gọi hay sao?”
Anh cũng tức giận: “Diệp Trăn, nếu như cô xoá video thì tôi sẽ ký.”
Diệp Trăn cười: “Đương nhiên, tôi giữ lại video chính là vì muốn ly hôn với anh, hy vọng trong tay mình có con át chủ bài. Sau khi ly hôn, tôi và anh sẽ không còn vướng bận gì nữa, tôi giữ video đó để làm gì? Nhìn một cái thôi cũng đã cảm thấy kinh tởm rồi, tốt nhất là nên biết mất khỏi tầm mắt của tôi.”
Diệp Trăn cầm được tờ giấy đồng ý ly hôn, cô cầm lấy mảnh giấy mỏng, “Ngày mai chúng ta sẽ đi lấy giấy chứng nhận ly hôn.”
Tiêu Văn cắn răng, trong lòng oán hận, “Video.”
Diệp Trăn đưa điện thoại cho anh ta, Tiêu Văn tự mình xóa video.
Tiêu Sách ở một bên trầm mặc nói: “Anh ba, anh đừng quên Dương tiểu thư và con của anh vẫn đang được cấp cứu, anh đi xem đi.”
Tiêu Văn trừng mắt nhìn Tiêu Sách một cái, người đàn ông này có dã tâm, không, một người đàn ông mà ngay cả chị dâu của mình cũng dám động đến, thì quả thực chính là một tên cặn bã, một ngày nào đó anh sẽ vạch trần anh ta!
Tiêu Văn vẫn rời đi dù có không cam lòng.
Ngay sau khi Tiêu Văn vừa rời đi, Diệp Trăn cũng không định ở lại lâu, cô chuẩn bị rời đi sau khi lấy được giấy thỏa thuận ly hôn.
Tiêu Sách ôm chặt cô từ phía sau, hôn lên má cô: “Chị ba, chị có hài lòng với những gì thầy đã làm?”
Diệp Trăn cười, giọng nói nhàn nhạt: “Vẫn chưa đủ.”
Tiêu Sách nói: “Tôi sẽ làm cho chị hài lòng.”
"Vậy tôi sẽ chờ xem.”
Anh ừ một tiếng, bàn tay lướt qua vùng bụng phẳng mềm mại của cô, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, dán vào thật gần, bàn tay dừng lại bên sườn chân mềm mại, Diệp Trăn nóng đến mức ngón tay siết chặt, cả người đều bị hơi thở của người đàn ông quấn lấy, hơn nữa người đàn ông này cũng không hề nhỏ một chút nào, cô mỉm cười, ngón tay trắng nõn nắm lấy cổ tay anh: “Cậu năm tự trọng.”
Tiêu Sách cong môi, dưới đôi mắt đen nhánh là sự tròn trịa của người phụ nữ, chỗ này đẹp giống như cặp chân kia, “Chị ba yên tâm, thầy giáo sẽ có chừng mực.”
Cô xoay người, đẩy ngực người đàn ông: "Đây là nơi công cộng, người đến người đi, tôi nhát gan.”
Tiêu Sách nhướng mày, nâng eo cô bế cô lên, đi đến sau cánh cửa rồi đè cô thật chặt, răng rắc —— lại một lần khóa trái.
Ngoài cửa còn có giọng nói và tiếng người đi lại, Diệp Trăn tháo kính của người đàn ông ra, nhìn vào đôi mắt đẹp như lưu ly của anh, “Mắt của cậu năm thật là đẹp.”
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào cần cổ xinh đẹp uyển chuyển của cô, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Không bằng một phần nghìn của chị ba.”
Diệp Trăn cười: “Được rồi, thả tôi xuống dưới.”
Tiêu Sách thật sự thả cô ra, nhưng anh vẫn dựa rất gần, đè cô vào cửa, ánh mắt Diệp Trăn quét xuống dưới bụng người đàn ông, "Thật xấu xa, cậu tự làm đi.”
Tiêu Sách đặt một bàn tay ở bên eo của cô, anh nâng eo mình lên, bàn tay còn lại dừng ở dưới thân mình, một lúc lâu sau, anh mới thở gấp nói ở bên tai cô: “Chị ba tốt.”
Cô khịt mũi.
Tiêu Văn hỏi y tá mới biết được phòng bệnh của Dương Nhược Nhược, anh vội vàng chạy đi, cũng không phát hiện ra ánh mắt kỳ lạ của y tá khi nhìn anh.
Tiêu Văn vẫn không biết, ngay khi anh và Diệp Trăn ký xuống tờ giấy ly hôn kia, tin tức về anh ở trên mạng liền trở nên ồn ào: “Dương Nhược Nhược mang thai”, “Dương Nhược Nhược gây ồn ào trong bệnh viện ép Diệp Trăn ly hôn”, “Dương Nhược Nhược có nguy cơ sinh non”, “Dương Nhược Nhược giả vờ sinh non để ép Diệp Trăn” v.v..., Những tin tức này đã bùng nổ ở trên các trang mạng xã hội lớn, sự nổi tiếng của Diệp Trăn vẫn còn ở đó, cô đã từng thể hiện tình cảm với Tiêu Văn ở trong nhiều trường hợp khác nhau, Tiêu Văn, người phụ trách một công ty giải trí nên đương nhiên là cũng nổi tiếng, ai cũng nổi tiếng và có triển vọng, một khi tin tức này được tung ra, nó nghiễm nhiên sẽ trở thành đề tài bàn tán của tất cả mọi người.
Cổ phiếu của Thịnh Thế tự nhiên cũng phập phồng rung chuyển, toàn bộ công ty đều đang rất bận rộn, điện thoại nổ tung, người này đến người kia lần lượt bắt máy rồi tắt máy, ngay cả khi lưu lượng truy cập bị cắt mất thì cũng không thể kìm hãm được độ phổ biến của tin tức! Đáng sợ nhất chính là vẫn không liên lạc được với Tiêu Văn, gọi điện thoại cũng không có ai nghe, không có ai ở nhà, ngay cả một người phụ để phụ trách tình hình cũng không có!
Ngay sau đó, lệnh điều động nhân sự rất nhanh đã được ban hành xuống, tổng giám đốc Tiêu Văn biến thành phó tổng giám đốc, còn tổng giám đốc mới thì sao?
Anh đang chăm sóc cho chị dâu ở trong bệnh viện.
Diệp Trăn ngồi xem tin tức, chờ Tiêu Sách đi ra từ trong nhà vệ sinh, nhìn anh lịch sự nhã nhặn đeo kính đi đến bên cạnh cô, Diệp Trăn nheo mắt, chống cằm cười nói: “Cậu năm vẫn nên nhanh chóng trở về Thịnh Thế đi, bây giờ trên mạng đều rất là hỗn loạn.”
Tiêu Sách nhìn cô, giúp cô kéo làn váy lên để lộ nhiều lớp da thịt hơn, “Chị ba đừng lo, tôi sẽ xử lý tốt.”
Diệp Trăn cười, duỗi chân đặt lên trên đầu gối của anh, đảo mắt: “Tôi rất chờ mong.”
Ngón tay anh cong lên, đôi mắt híp lại sâu thẳm và nguy hiểm.
Cuối cùng Tiêu Văn đã tìm thấy Dương Nhược Nhược sau khi hỏi y tá, bởi vì đang nóng nảy nên anh cũng không để ý đến ánh mắt kỳ lạ của mọi người xung quanh.
Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho Dương Nhược Nhược, cũng không phát hiện ra điều gì bất thường, “Thân thể của Dương tiểu thư và đứa trẻ vẫn tốt, nếu như cô vẫn cảm thấy đau thì cô chỉ có thể nằm viện để theo dõi.”
Mẹ Tiêu tức giận đến mức gần như bạo nộ: “Dương Nhược Nhược, cô dám giả bệnh? Được, tôi biết cô không phải là đèn cạn dầu mà!”
Tiêu Văn vừa nghe được lời này, lo lắng lúc trước lập tức biến thành hoài nghi và bất mãn: “Nhược Nhược, em thật sự lấy con ra để giả bệnh?”
Dương Nhược Nhược đáng thương nói: “Không có, làm sao em có thể lấy con ra để nói giỡn? Em yêu con của chúng ta rất nhiều! Chắc chắn là do Diệp Trăn đã làm em sợ hãi, cho nên em mới không thoải mái, cô ấy vừa đi thì em cảm thấy tốt lại rồi!”
Mẹ Tiêu tức giận: “Cô đúng là một người phụ nữ giỏi, lừa gạt con trai tôi không nói, bây giờ còn muốn vu oan cho con dâu của tôi? Cô cho rằng cô có thể gả vào Tiêu gia hay sao? Nằm mơ!”
Dương Nhược Nhược lập tức khóc, cúi đầu làm một cô con dâu nhỏ.
Tiêu Văn đã bị Diệp Trăn kiêu ngạo bắt nạt, bây giờ lại nhìn thấy Dương Nhược Nhược dịu dàng, lập tức cảm thấy cô là người thích hợp với anh nhất, anh nhận lỗi với mẹ mình, bảo bà đừng nổi giận với Dương Nhược Nhược, dù sao thì cô vẫn đang mang thai, lại nói với Dương Nhược Nhược: “Không phải anh đã bảo em ở nhà đợi anh đừng ra ngoài rồi hay sao, tại sao em lại đến bệnh viện?”
Dương Nhược Nhược nói: “Em nghe nói anh ngất xỉu phải nhập viện, em rất lo lắng và sợ hãi nên mới đến tìm anh!”
Tiêu Văn có chút tri kỷ, nhìn xem, quả nhiên cô vẫn tốt hơn nhiều so với người phụ nữ xấu xa Diệp Trăn kia!