Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 60


Nhưng khi Tiêu Văn nhớ tới công ty, nghe nói việc này đã xảy ra được hơn một tiếng rồi, Dương Nhược Nhược, người vừa rồi còn dịu dàng hiểu lòng người liền lập tức trở nên mặt mũi khó coi.
Anh gần như là tức muốn hộc máu, sau khi đọc xong tin tức trên mạng, lại nghĩ đến ông nội sẽ thất vọng và tức giận như thế nào, trong lòng anh lại nóng như lửa đốt: “Tại sao em có thể công khai chuyện mình đang mang thai con của anh? Bây giờ tất cả mọi người đều đã biết, em nói anh phải làm cái gì đây?”
Dương Nhược Nhược sợ tới mức run lên, “Tiêu Văn, em không có, là Diệp Trăn nói ra……”
Diệp Trăn? Súyt chút nữa thì anh đã quên mất, đúng, anh đã ly hôn với Diệp Trăn! Người ngoài cũng không thể lên án anh từ phương diện đạo đức, ông nội cũng không thể nói anh không chịu trách nhiệm làm bậy ở bên ngoài, anh lập tức thông báo cho công ty: “Tôi và Diệp Trăn đã đồng ý ly hôn, bảo công chúng hãy cho tôi một chút không gian riêng tư, nếu như có bất kỳ lời vu khống nào thì sẽ giao cho luật sư để xử lý!”
Trợ lý chần chờ nói: “Muốn nói như vậy ạ? Nếu như bị phản ứng ngược lại dữ dội hơn nữa thì phải làm sao?”
Tiêu Văn quyết đoán nói: “Cứ nói như vậy đi.”
Dù sao anh cũng đã ly hôn, là một người đàn ông độc thân, không cần biết anh đang làm gì, người ngoài còn dám nói cái gì hay sao?
Tuy nhiên, ngay sau khi công bố này được đưa ra, nó không những không được công chúng tiếp nhận mà ngược lại còn đưa tới những lời đồn đoán và công kích thậm tệ hơn, bởi vì bệnh viện đã sớm bị bao vây nên lúc chị Lưu và trợ lý đến đây đón Diệp Trăn, bọn họ không thể tránh khỏi việc va chạm với phóng viên.
Cô trực tiếp đáp lại: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, tôi và Tiêu Văn đã đồng ý ly hôn vào một tiếng trước, từ nay về sau chúng tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa, chuyện của anh ấy cũng không liên quan gì đến tôi, sau này tôi sẽ không phản hồi nữa, xin cảm ơn.”
Diệp Trăn rất xinh đẹp, lúc này cô đang mặc một bộ váy dài màu nhạt, cho dù cô có trải qua bao nhiêu biến cố trong cuộc đời, ngoại trừ một chút mệt mỏi ra thì cũng không thể tìm thấy được sự không ổn nào từ cô, cô vẫn cao quý, tao nhã như cũ, vẫn là một nữ hoàng kiêu ngạo.
Khi cô trở về nhà, xung quanh không có ai, rốt cuộc chị Lưu cũng không nhịn được hỏi cô: “Sao em lại thế này? Sao nói ly là ly luôn vậy? Làm hại chị còn chưa kịp chuẩn bị cái gì cả! Còn cả chuyện lúc trước em bảo chị nói cho Dương Nhược Nhược biết Tiêu Văn bị thương phải nhập viện, có phải em đã sớm lên kế hoạch rồi hay không?”
Diệp Trăn ừ một tiếng, lật điện thoại xem tin tức: “Xem ra hiệu quả cũng không tệ.”
Cô đã lên kế hoạch từ khi Tiêu Văn bị ngất xỉu.
Đầu tiên là làm cho Dương Nhược Nhược đến bệnh viện, sau đó xảy ra tranh chấp cũng là do cô cố ý nói như vậy, cũng may là Dương Nhược Nhược rất có tâm cơ, dụ dỗ một Tiêu Văn vẫn chưa đủ, còn dám mơ ước cả Tiêu Sách, tự giả vờ sinh non ở trong bệnh viện, làm cho cảnh diễn càng trở nên phức tạp hơn.
Dù có như thế nào thì cô cũng muốn ly hôn, thế giới bên ngoài không thể không đưa ra những lời nhận xét vô trách nhiệm, thay vì lặng lẽ ly hôn bị người ta nói này nói nọ, thì chi bằng hãy làm một trận chiến lớn một chút, để cho đôi gian phu dâm phụ Tiêu Văn và Dương Nhược Nhược này dây dưa ở bên nhau, còn có đứa trẻ kia, bây giờ cả thế giới đều đã biết, cũng không biết có thể sinh ra được nữa hay không?
Khi Tiêu Văn biết đứa trẻ không phải con của mình, có thể anh ta sẽ thật sự phát điên.
Dù sao anh ta có ngày hôm nay thì phần lớn nguyên nhân cũng là do Dương Nhược Nhược và đứa bé kia.
Diệp Trăn không có quá nhiều thời gian để lãng phí thanh xuân của mình với những người như vậy, bọn họ đã làm màn dạo đầu giống nhau, nhìn bọn họ chó cắn chó, tìm thời gian lôi kéo Tiêu Văn đi làm giấy chứng nhận ly hôn, cũng mặc kệ anh ta muốn nói lại thôi, ảm đạm buồn bã như thế nào, cũng không thèm nhìn đã bỏ đi, người thật sự lo lắng cho anh ta đã bị chính anh ta hại chết.

Sau khi nghỉ ngơi một thời gian, cô lấy kịch bản vừa nhận được trong khoảng thời gian này ra xem thử.

Điều ước cuối cùng của ký chủ: Hai, cô muốn đứng lâu dài ở đỉnh cao nhất của giới giải trí, cô muốn sống ngày càng tốt hơn, càng tốt, làm cho Tiêu Văn chỉ có thể ngước nhìn lên cô, nhìn cô sống thật tốt.
Ký chủ đã từng thật sự yêu Tiêu Văn, nhưng cũng thật sự hận Tiêu Văn, cho nên hai điều ước cuối cùng đều có liên quan đến anh ta, cô kiêu ngạo và hiếu thắng, hy vọng người đàn ông có lỗi với cô sẽ hối hận, mà cô sẽ không quay đầu lại.
Diệp Trăn chọn một bộ phim mà ký chủ đã nhận từ kiếp trước nhưng lại bị bỏ lỡ vì cái chết của cô ấy, đó là một bộ phim chiến tranh gián điệp, kể về một nhóm người chiến đấu vì lợi ích của đất nước và nhân dân ở thế kỷ trước.
Cô đóng vai Tần Linh, bề ngoài là một giáo viên nhưng thực chất lại là một đảng viên ngầm, cuối cùng cũng chết vì nhiệm vụ.
Không có họp báo khởi động máy, mọi thứ ở đoàn phim đều được tiến hành trong bí mật, Diệp Trăn học thuộc kịch bản không được mấy ngày thì liền bay đến đoàn phim cùng với chị Lưu.
Tiêu Sách đã hỏi cô nhiều lần nhưng cô đều không xuất hiện.
Lần gần nhất anh gọi điện thoại tới thì nói: “Anh ba đã không còn thực quyền ở Thịnh Thế.”
Diệp Trăn khịt mũi: “Cậu năm quả thật rất giỏi.”
Tiêu Sách chỉ vào mặt bàn, trong lòng rất khó chịu, phiền lòng vì không chiếm được sự thỏa mãn, khổ sở nói: “Chị ba, gần đây chị không đến gặp tôi.”
Diệp Trăn nói: “Tôi đang đi công tác nên rất bận.”
Tiêu Sách nhẹ nhàng nói: “Được, tôi hiểu rồi, thầy sẽ tới gặp chị.”
Diệp Trăn không có vấn đề gì: “Cậu muốn tới thì cứ tới, nhưng tôi không thích có tai tiếng gì khác.”
“Chị ba yên tâm.”
Tắt điện thoại, Diệp Trăn ném điện thoại sang một bên, bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của chị Lưu, chị Lưu thiếu kiên nhẫn: “Trăn Trăn, em và Tiêu Sách? Tại sao Tiêu Sách lại đặc biệt đến gặp em?”
Diệp Trăn ngước mắt nhìn chị Lưu, chị Lưu vỗ lên đùi cô một cái: “Các em không phải là thật đúng không?”
Diệp Trăn lắc đầu: “Chị Lưu, chị đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa.”

Chị Lưu hoảng hốt rời đi.
Cho đến ngày hôm sau, Tiêu Sách, nhà đầu tư lớn nhất được đạo diễn và phó đạo diễn trân trọng mời đến thăm địa điểm quay phim, ánh mắt Tiêu Sách nhàn nhạt, chắp tay sau lưng, không ai có thể biết được là anh có hài lòng hay không.
Tuy nhiên, sau khi anh nhìn thấy người đang mặc một bộ sườn xám trơn ở cách đó không xa, hai chân xinh đẹp của cô như ẩn như hiện trong khi bước đi, ánh mắt lạnh lùng của anh bỗng trở nên nóng bỏng —— đó thật sự là một bộ sườn xám có xẻ tà ở hai bên hông, đột nhiên anh kéo kéo cà vạt.
Bên kia vẫn còn đang quay phim, người phụ nữ cẩn thận cầm tình báo quan trọng ở trong tay, bước chân nhanh chóng đi qua một con hẻm nhỏ, đi cùng với cô còn có một người đàn ông mặc bộ vest, công phu sai (?), tình báo đã được gửi ra ngoài ——
Mãi cho đến khi hô "cắt".
Trong vòng này, có lẽ là không ai không biết mối quan hệ giữa Diệp Trăn và Tiêu Sách, cho chị dâu cũ và em rể gặp nhau để tránh khỏi ngượng ngùng.

Diệp Trăn cầm khăn tay đi tới, cũng không đi xem máy quay, cô chào hỏi Tiêu Sách trước: “Cậu năm.”
Tiêu Sách nho nhã lễ độ mỉm cười với cô, vươn bàn tay đẹp trai có khớp xương rõ ràng: “Chị ba, đã lâu không gặp.”
Diệp Trăn liếc mắt nhìn anh, mỉm cười bắt tay với anh, khi bọn họ chia tay, ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay của cô, kỹ thuật tán tỉnh đỉnh cao, thân thể Diệp Trăn tê dại.
Vừa đúng lúc tới giờ ăn cơm, đoàn làm phim ăn cơm, đạo diễn ý nói anh có muốn ở lại cùng ăn với bọn họ hay không?
Tiêu Sách thuận theo: “Được, tôi và chị ba ở cùng nhau là được rồi, vừa lúc có một số việc muốn nói.”
Anh tự nhiên đi đến bên cạnh Diệp Trăn, người ngoài còn cho rằng sau khi Diệp Trăn ly hôn thì cô cũng sẽ chấm dứt luôn với Tiêu gia, thậm chí còn có thể trở thành kẻ thù của nhau, nhưng khi bọn họ vừa nhìn thấy thái độ của Tiêu Sách, trong lúc nhất thời đều sôi nổi trao đổi ánh mắt, mỗi người đều có một kế hoạch.
Diệp Trăn có một phòng nghỉ riêng, trợ lý mang mấy phần đồ ăn vào phòng, ngoại trừ Diệp Trăn và Tiêu Sách thì còn có chị Lưu và thư ký của Tiêu Sách, đạo diễn và phó đạo diễn cùng đi theo.
Chị Lưu vẫn còn lo lắng về cuộc trò chuyện mà cô đã nghe được vào tối hôm qua, lúc này nhìn Tiêu Sách cũng cảm thấy có gì đó không ổn nên cô mới ở lại, dù sao thì cô cũng rất lạc quan với những gì mà Diệp Trăn và Tiêu Sách đang làm.
Trong khoảng thời gian này, bên ngoài giới đã sớm có tin đồn nói rằng mối quan hệ giữa Diệp Trăn và Tiêu Sách không sạch sẽ, cô cũng đã áp chế những tin tức tương tự như vậy vài lần rồi, nhưng mỗi lần Diệp Trăn nghe xong đều không quá để bụng, cô còn cho rằng Diệp Trăn là người trong sạch nên sẽ không sao cả.

Bây giờ xem ra lại không giống như vậy?

Tiêu Sách ngồi bên tay phải Diệp Trăn, Diệp Trăn cười như không cười.
Anh lịch sự nói: “Chị ba, tôi có thể ở lại đến ngày mai.”
Diệp Trăn ừ một tiếng, “Công ty thế nào?”
Tiêu Sách nói: “Mọi việc đều ổn.”
Cô gật đầu, bắt đầu ăn cơm, bởi vì cô muốn mặc sườn xám nên gần đây cô đã ăn rất ít, phần lớn đều là rau và trái cây, lại nhìn Tiêu Sách bên cạnh tất cả đều là thịt và cá……
Tiêu Sách ân cần nói: “Chị ba muốn ăn?”
Anh cho cô một miếng thịt.
Diệp Trăn lịch sự nói cảm ơn cậu.
Chị Lưu vừa nhìn thấy thái độ và cuộc đối thoại giữa hai người, lại cảm thấy có thể là mình đã nghĩ sai, không giống như là đang có tư tình.

Ngay cả đạo diễn và phó đạo diễn cũng ngạc nhiên, hóa ra việc Diệp Trăn và Tiêu Sách có quan hệ tốt là sự thật.
Chị Lưu thở phào nhẹ nhõm, không hề chú ý vùi đầu vào ăn cơm, nhưng có lẽ là vì cô vùi đầu vào ăn cơm nên từ khóe mắt, cô nhìn thấy lòng bàn tay của người đàn ông đang duỗi ra ở dưới váy của người phụ nữ, hai cái đùi dính sát vào nhau——
Cô sửng sốt, người đàn ông đột nhiên nhìn sang, đôi mắt đeo kính phản chiếu một tia sáng yếu ớt, khiến cho người ta không nhìn rõ, nhưng có thể thấy rõ đôi môi mỏng của anh hơi nhếch lên, mang theo một ý cười lạnh băng, có uy hiếp và cảnh cáo —— đây không phải là Tiêu Sách mà cô biết!
Cô vội vàng dời ánh mắt, nhìn thấy bàn tay kia vẫn còn ở đó.
Diệp Trăn ho nhẹ một tiếng, đưa tay vỗ nhẹ lên trên đùi: “Ăn cơm.”
Tiêu Sách mỉm cười, là nụ cười hào hoa phong nhã thuộc về thiếu gia thứ năm của Tiêu gia, phong độ nhã nhặn, xoa sườn chân tinh tế: “Được, chị ba ăn nhiều chút, công việc rất vất vả, quan trọng là thân thể của mình.”
Lại nhìn thấy đạo diễn và phó đạo diễn đang ngồi ở phía đối diện, chị Lưu lo lắng đến nỗi toát mồ hôi lạnh, cái này gọi là gì? Cái này gọi là gì?!
Bữa trưa với sự nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng kết thúc, cô lôi kéo Diệp Trăn nói nhỏ: “Rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì?”
Diệp Trăn nói: “Như những gì chị nhìn thấy.”
“Không được! Chị không đồng ý! Em có biết chuyện này mà truyền ra thì sẽ không tốt cho danh tiếng của em hay không?!”
“Em biết.”

“Em biết mà còn làm!”
Diệp Trăn cười vỗ vai chị Lưu: “Chị đừng lo lắng.”
Chị Lưu sắp khóc: “Em còn cười được! Hôm nay chị đột nhiên cảm thấy Tiêu Sách nhìn vô cùng đáng sợ, anh ta không dễ trêu chọc giống như vẻ bề ngoài của anh ta!”
Có thể làm trò với cô ở trước mặt Tiêu Văn thì nhất định không phải là người bình thường.
Hơn nữa anh còn nói ngày mai anh sẽ đi, buổi tối nhất định sẽ đến gặp cô, quả nhiên đến buổi tối, đạo diễn tuyên bố kết thúc công việc, những cảnh đêm đã định ban đầu cũng sẽ không quay nữa.

Diệp Trăn cau mày, cô rất không vui khi nhìn thấy Tiêu Sách ở lại đây, khoanh tay ôm ngực ngồi trên ghế sô pha: “Cậu năm, cậu làm ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Tiêu Sách nâng mắt kính lên, ánh mắt rơi vào trên đôi chân non mịn của cô, vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ: “Xin lỗi, tôi chỉ muốn ở bên chị sớm hơn.”
“Nhưng cũng không thể làm cản trở công việc của tôi, nếu như cậu còn như vậy nữa thì quan hệ của chúng ta sẽ kết thúc tại đây.”
“Tôi sai rồi.”
Anh đi đến bên cạnh cô, bàn tay hướng lên theo cẳng chân, dịu dàng cắn vành tai của cô: “Thầy đã quá phận, tha thứ cho thầy một lần có được không?”
Cô nhướng mày, dùng chân trần đạp vào dưới thân anh, nhìn thân thể anh căng chặt khó nhịn, “Thầy giáo, đây là lần cuối cùng, không được quấy rầy công việc của tôi nữa có biết không?”
“Được, thầy giáo đã biết.”
Anh kéo chân cô ma sát ở bên dưới của anh, bão táp tụ lại trong ánh mắt, trầm luân và điên cuồng, khiến cho đôi mắt anh đỏ rực, có thể làm cho người ta sợ hãi mà tránh xa ba thước! Diệp Trăn lại không sợ, cô tháo kính của anh xuống, hôn lên khóe mắt anh, lần đầu tiên cô hôn anh, anh sững sờ trong giây lát.
“Đôi mắt của thầy giáo thật đẹp.”
Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng hào của cô, đẹp như đôi chân ấy làm cho anh thần hồn điên đảo.
Anh và cô chưa từng hôn nhau.
Anh không thích hôn môi, anh thích hai chân của cô hơn, chỉ cần cọ xát vào chúng là anh có thể thỏa mãn đến cao trào.
Ngay sau đó, cô đẩy anh ra, trên chân dùng sức: “Nhanh lên, tôi còn phải đi đọc kịch bản.”
Anh hôn đầu gối cô..

Bình Luận (0)
Comment