Yến Vương bệnh nặng.
Tương truyền, ngự y cứ một đợt ra lại một đợt vào đại điện, nhưng mãi vẫn không có tin tức tốt truyền ra.
Thời điểm thượng triều, Thánh Thượng đã rất nhiều lần phát hỏa, người sáng suốt đều có thể từ trên nét mặt hắn nhìn ra được Yến Vương không được tốt.
Yến Vương phi chỉ tiến cung nhìn Yến Vương một lần.
Theo quan sát của mọi người, một lần này, Yến Vương phi cũng chỉ ở đại điện thời gian chưa đến một nén nhang mà thôi.
Sau đó, sáu bảy ngày đã trôi qua, Yến Vương phi rốt cuộc cũng chưa bao giờ vào cung dù chỉ một lần.
Tình cảm của Yến Vương và Yến Vương phi không tốt, chuyện này, quả nhiên không phải tin đồn.
Vài ngày nữa.
Yến Đô đã bắt đầu ẩn ẩn truyền ra tin tức Bắc Định Vương muốn để Yến Vương phi hòa ly với Yến Vương.
Đồn đãi ngày càng nghiêm trọng, không có người nào trong Bắc Định Vương phủ hay trong cung đứng ra bác bỏ tin đồn.
Có người còn nhìn thấy Bắc Định Vương bị Thánh Thượng triệu tiến cung răn dạy một trận.
Yến Vương bên kia vẫn không có tin tức tốt truyền ra.
Trong khi bên ngoài đang lan truyền tin tức đến ồn ào huyên náo, tại Bắc Định Vương phủ.
"Quận chúa, thư của ngài." Nha hoàn bên người Tranh Nhi đưa cho A Chiêu một phong thư tỏa mùi hương ngào ngạt.
Cho dù đã gả chồng được hai năm, bọn hạ nhân của Bắc Định Vương phủ vẫn quen gọi A Chiêu là quận chúa.
Không cần xem, A Chiêu cũng biết là ai gửi bức thư này.
Quả nhiên, mở ra liền thấy, dòng đầu tiên là - -
"Chiêu Chiêu vợ ta......"
Thậm chí, nội dung A Chiêu cũng không cần nhìn.
Đơn giản chỉ là lâu ngày không gặp, nói ra mấy lời nhớ nhung này nọ.
A Chiêu trước nay không biết, Triệu Dận cư nhiên có thể dong dài như vậy.
Sau một ngày mình trở về từ trong cung, bệnh tình hắn đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp.
Bắt đầu ngày thứ hai, mỗi ngày một phong thư, cứ đúng giờ một phát là ám vệ trong cung lại đưa đến đây.
Thế nào cũng phải nhìn được mình hồi âm lại mới bỏ qua!
A Chiêu một bên xem, một bên lại than thở: "Hắn đúng là quá nhàn, mỗi ngày cũng biết viết mấy cái thứ vô dụng này để quấy rầy ta......"
Tranh Nhi ở một bên cười thầm, trong lòng nói, quận chúa, lúc ngài nói lời này, trước đó có thể thu lại nụ cười bên miệng một chút được không?
A Chiêu cẩn thận xem kỹ bức thư, miệng bắt đầu lẩm bẩm bất mãn: "Lại bắt ta trả lời, mỗi ngày đều trả, cũng không biết nói cái gì......"
Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn Tranh Nhi: "Đi lấy hộp hoa mai tiên trong rương lấy ra cho ta."
Tranh Nhi kinh ngạc: "Quận chúa, hoa mai tiên kia không phải ngài vẫn luôn không nỡ dùng......"
Nàng bỗng nhiên không nói, chớp chớp mắt, cười nói: "Là nô tỳ lắm lời."
Tình cảm của Vương phi với Vương gia tốt, người hầu hạ bọn họ cũng vui vẻ.
A Chiêu tuy rằng trong miệng ghét bỏ, nhưng vẫn nghiêm túc viết một bức thư, nội dung rất đơn giản, chính là hôm nay làm cái gì, ăn cái gì, nghe được chuyện gì mới.
Viết xong, A Chiêu chần chừ một chút, hay là viết thêm một câu nữa:
"Ta cũng rất nhớ ngươi."
Bên cạnh không có người nhìn, nhưng A Chiêu vẫn có chút ngượng ngùng.
Nàng lặng lẽ thở ra một hơi, vỗ nhẹ lên khuôn mặt đang nóng bừng, gấp bức thư lại, giao cho Tranh Nhi.
"Ta một chút cũng không muốn trả lời." Nàng lại cường điệu một lần nữa.
Tranh Nhi chỉ trộm che miệng cười: "Đúng vậy, quận chúa, chúng ta đều biết, ngài không muốn hồi âm, chẳng qua là không còn cách nào khác."
A Chiêu gật đầu: "Không sai, là hắn quá phiền."
- -
Đại điện.
Thân thể vốn đã rất tốt, nhưng Triệu Dận vẫn bị Huệ Tông mạnh mẽ nhốt ở trong đại điện để dưỡng thân, rốt cuộc cũng chờ được hồi âm.
Hắn gấp không chờ nổi mà mở ra, đọc từng hàng từng hàng một.
Cho đến một dòng chữ cuối cùng kia.
Nụ cười trên khóe môi không còn che giấu được nữa.
.