Bên này Triệu Dận vui kinh khủng, lăn qua lộn lại đọc thư của A Chiêu, không nghĩ tới, đang có người đánh chủ ý lên Vương phi của hắn
A Chiêu là bị Tranh Nhi lôi ra ngoài giải sầu.
Nàng trở về Bắc Định Vương phủ đã được nửa tháng, vẫn chưa ra vương phủ lần nào, Tranh Nhi sợ là quận chúa nhà mình bị chết ngạt mất.
Bắc Định Vương nghe nói A Chiêu muốn ra ngoài, vội vã điều bốn thân vệ tới.
Thân vệ hắn, đều là những người thuộc top 10 trong quân đội.
Từ nhỏ đến lớn, Triều Hoàng quận chúa ra ngoài bên người đều mang theo một đám hộ vệ.
Từ trước đến nay, chỉ có Triều Hoàng quận chúa khi dễ người khác chứ không bao giờ bị người khi dễ qua — — chủ yếu là bởi hộ vệ nhà người khác đánh không lại nhà nàng.
A Chiêu còn cảm thấy rất uy phong, đoàn người cứ như vậy mênh mông cuồn cuộn ra ngoài.
Đương nhiên là nó cực kì bắt mắt.
Triệu Nghị vừa thu được tin tức ngay khi A Chiêu vừa ra khỏi cửa.
Khóe môi hắn giương lên một nụ cười, tỉ mỉ trang diện bản thân một phen, rồi ra ngoài.
Hành tung của A Chiêu tìm rất dễ.
Nơi nào có trang sức quý nhất và đẹp nhất, tửu lầu nào nhiều mỹ thực nhất lại ngon nhất, nhất định nàng sẽ ở nơi đó.
Thiên Hương Lâu.
A Chiêu muốn ở một phòng riêng, đang đợi mấy món chưởng quầy đề cử mang lên.
Mấy thân vệ không đi theo vào đây, mà ở phòng bên cạnh, chỉ có Tranh Nhi ở một bên hầu hạ.
Cửa phòng bị đẩy ra, A Chiêu còn tưởng là tiểu nhị.
Lại nghe thấy âm thanh có chút quen tai: "Quận chúa thật có nhã hứng."
Nàng nghi hoặc quay đầu lại thì thấy một người trẻ tuổi mặc trường bào màu xanh lá, thần sắc ôn hòa.
A Chiêu liếc nhìn hắn một cái, một lúc sau mới nhớ ra đối phương là ai: "Nghĩa Vương?"
Nghe được cái giọng điệu không xác định được này của nàng, ánh mắt Triệu Nghị tối sầm lại một chút.
Hắn lập tức đi tới ngồi xuống: "Bổn vương cùng quận chúa cũng được coi như là thanh mai trúc mã, quận chúa phản ứng như vậy, thật sự là khiến bổn vương thương tâm."
Cái ngữ khí này, có thể nói là cực kì ngả ngớn.
A Chiêu lạnh mặt: "Luận thân phận, Nghĩa Vương nên gọi ta một tiếng hoàng tẩu."
Triệu Nghị lại lắc đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm A Chiêu: "Hoàng tẩu? Ha ha ha ha, nếu là, nếu là năm đó, ta có mẫu tộc cường thế......!Nàng hẳn phải là Vương phi của ta!"
A Chiêu cả kinh.
Cái quỷ gì thế?
Nàng nhìn kỹ Triệu Nghị, ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn ta: "Nghĩa Vương uống say rồi."
"Say?" Triệu Nghị ha hả cười.
"Là ta say rồi! Nếu ta không say, ta cũng không có cái lá gan đến trước mặt nàng!"
Hắn si ngốc nhìn A Chiêu: "Ta chỉ có thể trốn ở góc phòng, nhìn nàng trở thành Vương phi của người khác......!Nhìn nàng bị người vắng vẻ......! Nhìn nàng tiến vào lãnh cung bị người làm cho phí thời gian......"
"......Mà ta, trừ bỏ trộm làm người đưa một chút đồ ăn, cái gì làm cũng không được......"
A Chiêu một giây bắt được trọng điểm: "Thì ra là ngươi đưa đồ ăn vào trong lãnh cung."
Triệu Nghị: "......"
Lời nói bị đánh gãy, hắn vươn tay ra muốn nắm tay A Chiêu: "Triều Hoàng......!Chiêu Chiêu......!Ta, ta yêu nàng!"
A Chiêu cùng tiểu đồng bọn đều sợ ngây người!
Nàng liếc mắt nhìn Tranh Nhi đứng ở một bên, Tranh Nhi rõ ràng là bị dọa còn sợ hơn.
"Quận, quận chúa, Nghĩa Vương điện hạ......"
A Chiêu tránh thoát bàn tay đang chuẩn bị nắm lấy của Nghĩa Vương: "Nghĩa Vương thỉnh tự trọng!"
Đáy mắt Triệu Nghị xẹt qua một tia lạnh lẽo, nữ nhân này so với tưởng tượng của hắn càng thêm khó nhằn.
Hắn thế nhưng trực tiếp đứng lên, có chút bất chấp tất cả: "Tự trọng? Ta thích nàng sớm hơn Triệu Dận! Ta có chỗ nào không tốt? Nàng thà tình nguyện gả cho hắn để làm vật trang trí, cũng không muốn suy xét ta!"
Hắn vừa nói, vừa chuẩn bị duỗi tay bắt lấy tay A Chiêu.
Loại nữ nhân bị trượng phu vắng vẻ lâu như Yến Vương phi hắn đã thấy nhiều.
Lúc đầu thấy ai cũng trưng ra cái bộ dạng lạnh lùng, nếu hắn đắc thủ......
Chậc, còn *** hơn cả kỹ nữ ở Câu Lan Viện!.