Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đùng đoàng ——
Rào rào——
Nước mưa từ không trung ào ạt trút xuống, cuồng phong thổi qua khiến những vật dụng trên sân thượng ào ào rung động.
Diệp Trầm ngồi dựa vào tường, nước mưa làm cả người hắn ướt đẫm, toàn thân đều lạnh lẽo.
—— Mày cho rằng chị Sơ Tranh sẽ thích mày à?
—— Chị Sơ Tranh chỉ đang chơi đùa với mày thôi, mày nghĩ mày là cái thá gì.
—— Thật hài hước, cũng không tự soi gương xem mình là cái dạng gì, ha ha ha ha ha.
—— Chỉ bằng cái dạng này của mày?
Chỉ bằng dạng này của hắn...
Ngón tay lạnh buốt của Diệp Trầm đỡ lấy trán, ở trong màn mưa, bóng tối xâm nhập, như muốn cắn nuốt hắn.
Đây mới thế giới trong mắt hắn.
Hắc ám, băng lãnh.
Phanh ——
Cửa sân thượng bị đá văng, Diệp Trầm ngồi ở bên cạnh cánh cửa, người tiến vào nhìn một chút liền thấy hắn.
"Diệp Trầm." Thanh âm quen thuộc vang lên, nữ sinh không mở dù, cứ như vậy đi tới, nước mưa trong nháy mắt làm cô ướt nhẹp.
Cô cởi đồng phục che trên đỉnh đầu hắn.
Diệp Trầm đưa tay hất chiếc áo ra, một góc áo đánh vào mặt Sơ Tranh.
Diệp Trầm chống vào tường đứng dậy, giọng nói khàn khàn đầy ngoan lệ: "Kỷ Sơ Tranh, bây giờ cô còn ra vẻ tốt bụng cái gì? Cô còn muốn đùa giỡn tôi bao lâu nữa? Trông thấy tôi như vậy cô vui lắm à?"
" Là Kỷ Đồng Đồng làm."
Thanh âm Sơ Tranh lãnh đạm, xuyên qua tiếng mưa ồn ã, rơi vào tai Diệp Trầm một cách rõ ràng.
"Tôi chưa từng làm chuyện này."
Kỷ Đồng Đồng lại dám ở sau lưng cô kiếm chuyện, còn gây chuyện với hắn, gây chuyện với hắn làm gì?
Đây là muốn cô liên tục lặp lại, liên tục lặp lại sao?
Ác độc!
Chó má!
Diệp Trầm tựa lưng vào bức tường phía sau, bình tĩnh nhìn cô.
Không phải cô làm...
Không phải cô làm...
Bốn chữ này không ngừng vang vọng trong đầu hắn.
Sơ Tranh xoay người nhặt áo lên, một lần nữa che trên đỉnh đầu Diệp Trầm.
Thiếu nữ đứng rất gần hắn, hắn dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người cô, Diệp Trầm có chút mất tự nhiên kéo áo xuống, đi vào bên trong.
Hắn ngồi trên bậc thang, Sơ Tranh kéo cánh tay hắn: "Đứng dậy."
Diệp Trầm bất động.
Sơ Tranh xoay người, hơi thở ấm áp phun trên mặt Diệp Trầm, dữ dằn uy hiếp hắn: "Cậu mà không đứng dậy, thì tiếp tục đợi ở đây đi."
Diệp Trầm: "..."
Diệp Trầm nhịn một chút, nửa ngày mới phun ra ba chữ: "Không còn sức."
Hắn vừa rồi có thể đứng, là đã dùng hết toàn lực, không muốn quá chật vật trước mặt cô, để cô coi thường mình.
Nhưng chỉ bốn chữ kia, bỗng nhiên đem khí lực toàn thân hắn rút hết, bây giờ một đầu ngón tay hắn cũng không muốn động.
Sơ Tranh: "..."
Một người con trai tại sao có thể yếu đuối như thế này?
Sơ Tranh đưa Diệp Trầm xuống dưới, đưa đến bệnh viện.
Diệp Trầm bị đánh, lại mắc mưa, tinh thần còn bị thương tổn, đưa đến bệnh viện liền ngủ thiếp đi.
Ngày thứ hai khi Diệp Trầm tỉnh lại thì đã hơn 9 giờ.
"Tỉnh."
Đầu Diệp Trầm còn có chút mơ màng, ánh mắt trông thấy một hình dáng mơ hồ.
"Kỷ Sơ Tranh?"
Sơ Tranh ngồi bên cạnh, giọng nói lạnh nhạt như nước: "Vết thương trên người cậu đã được xử lý."
Diệp Trầm chống giường ngồi dậy, nhưng thân thể quá yếu ớt, thử nhiều lần cũng không được, hắn nhìn Sơ Tranh đang ngồi vững như núi bên cạnh.
Sơ Tranh: "..."
Nhìn cô làm gì?
Có gì đáng nhìn?
Còn nhìn!
Diệp Trầm bị ép lên tiếng: "... Có thể đỡ tôi một chút không?"
Sơ Tranh yên lặng để điện thoại di động xuống, đỡ Diệp Trầm ngồi dậy, nhét hai cái gối ở sau lưng hắn để hắn dựa vào: "Tôi là người tốt phải không?"
Diệp Trầm: "..."
Nếu không phải vì cô, hắn có thể biến thành cái dạng này sao?
Cô còn không biết xấu hổ hỏi hắn, cô có phải là người tốt không?
Sơ Tranh thấy hắn không trả lời, chuẩn bị lui về, Diệp Trầm đột nhiên kéo cổ tay cô.
"Kỷ Sơ Tranh."
"Buông tay."
Diệp Trầm chẳng những không buông ra, ngược lại càng nắm chặt hơn, nhưng chỉ chút khí lực này của hắn, Sơ Tranh tuỳ tiện có thể tránh ra, Diệp Trầm muốn giữ chặt tay cô, thân thể hơi nghiêng về phía trước, cuối cùng cả người đều nhào vào ngực Sơ Tranh.
Diệp Trầm dường như cũng không nghĩ tới, hốt hoảng buông cô ra, nằm lại trên giường bệnh, biểu hiện trên mặt cực kỳ mất tự nhiên, vành tai tựa hồ còn đỏ lên.
Thần sắc Sơ Tranh lạnh nhạt liếc hắn một cái, ánh mắt lại nhìn đến trên đầu hắn, tóc hơi rối bời, nhìn qua phá lệ mềm mại, muốn sờ, muốn sờ, rất muốn sờ...
Cô cẩn thận đưa tay ra...
Diệp Trầm hình như phát giác được, quay đầu nhìn qua.
Sơ Tranh thuận tay sờ tóc mái hắn một chút, xoay người ngồi xuống bên cạnh, cầm điện thoại di động chơi.
Diệp Trầm ngồi trong chốc lát, khó chịu lên tiếng: "Hiểu lầm cô, là tôi không đúng."
Có người nói cho hắn biết, cô ở sân thượng chờ hắn, nhưng khi hắn đi lên, lại là đám người kia chờ ở nơi đó.
"Ừ." Sơ Tranh gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Diệp Trầm: "..."
Đàn gảy tai trâu!
Sau đó Diệp Trầm không nói chuyện cùng Sơ Tranh nữa.
Lúc bác sĩ đến kiểm tra phòng, Sơ Tranh bị gọi ra ngoài.
"Tình huống của bạn cô không tốt lắm."
"Sắp chết sao?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi.
"..."
Bác sĩ xấu hổ: "Không đến mức như thế, nhưng tình trạng thân thể của hắn không tốt, dinh dưỡng không đầy đủ, lại làm việc quá độ, nếu không điều dưỡng thật tốt, về sau sẽ khó nói."
"Nếu không cô liên lạc với người nhà bệnh nhân một chút?"
Bác sĩ nói nửa ngày, Sơ Tranh không phản ứng chút nào, cũng cảm thấy việc này không có quan hệ với cô.
"Không cần."
Sơ Tranh để bác sĩ dựa theo tiêu chuẩn tốt nhất điều trị, không sợ tốn tiền, chỉ sợ không có chỗ dùng tiền.
Bác sĩ bị cô làm cho nhớ ngẩn, đây là bạn học sao?
Có thể dùng nhiều tiền như thế, sợ rằng không đơn giản chỉ là bạn học đâu!
Sơ Tranh xin phép nghỉ học cho Diệp Trầm, hắn bị ép ở lại trong bệnh viện tiếp nhận trị liệu của bác sĩ.
Cuối cùng Diệp Trầm thật sự chịu không nổi, mãnh liệt yêu cầu xuất viện, Sơ Tranh hỏi qua bác sĩ rồi mới đồng ý yêu cầu của hắn.
Lúc y tá đưa hóa đơn đến, Sơ Tranh đi ra ngoài, Diệp Trầm vừa vặn trông thấy, tờ hóa đơn kia dọa hắn hơi run tay.
"Đi thôi." Sơ Tranh từ bên ngoài tiến đến, tùy ý đem hóa đơn nhét vào túi sách.
...
Diệp Trầm nghỉ học mấy ngày, khi về trường lên lớp, những lời đồn kỳ quái trước kia đã biến mất.
Có một lần lúc tan học, Diệp Trầm vô tình trông thấy mấy người Tam Mao kéo người vào nhà vệ sinh giáo huấn.
Tan học.
Diệp Trầm ở dưới lầu chờ Sơ Tranh.
"Học bù?"
Diệp Trầm lắc đầu, đưa cho Sơ Tranh một tờ giấy.
Là một tờ giấy nợ.
"Sau này tôi sẽ trả lại cho cô." Diệp Trầm nói.
"Không cần."
Diệp Trầm nhíu mày: "Tôi không có lý do gì để dùng tiền của cô cả, hôm nay không học bù, tôi đi trước."
Giống như sợ Sơ Tranh đem giấy nợ trả lại hắn, Diệp Trầm đi rất nhanh.
Sơ Tranh nhìn giấy nợ, đem nó nhét vào túi sách.
"Chị Sơ Tranh!"
"Chị Sơ Tranh!"
Mấy người Tam Mao từ xa chạy đến.
"Chị Sơ Tranh, sáng mai có mưa rào có sấm chớp, chị bảo chúng em để ý cái này làm gì thế?"
"Sáng mai nghĩ cách đưa Kỷ Đồng Đồng lên sân thượng đi." Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều.
"Kỷ Đồng Đồng?"
Tam Mao có chút sợ: "Chị Sơ Tranh, đó là em gái của chị, nếu chúng em đắc tội cô ta, Kỷ gia..."
Sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Chị không sợ nhưng chúng em sợ!!
"Động não đi."
Tam Mao: "... Chị Sơ Tranh, chúng em nếu có thể động não, mấy bài thi kia cũng có thể qua rồi? Cần gì phải làm tiểu lưu manh?"
Sơ Tranh: "..."
Không có cách nào phản bác.
"Lấy danh nghĩa của Mạnh Nhiên hẹn."
Đám người Tam Mao bừng tỉnh đại ngộ: "Đã hiểu!"
Sơ Tranh nhắc nhở một câu: "Chú ý động tĩnh của Mạnh Nhiên."
Đừng để người không có hẹn mà đến, đem chính mình góp vào.
Một đám ngu ngốc.