Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Kỷ Đồng Đồng bị giam trên sân thượng suốt cả đêm.
Ngày thứ hai trực tiếp đưa vào bệnh viện, cha Kỷ cũng gấp gáp trở về, may mắn chỉ là sốt cao, không nghiêm trọng lắm, hết sốt là có thể về nhà tĩnh dưỡng.
Chưa qua được mấy ngày, Kỷ Đồng Đồng cả người đều gầy đi trông thấy, nhìn qua cực kì đáng thương.
"Đồng Đồng, nhanh ngồi xuống."
Mẹ kế đưa Kỷ Đồng Đồng đến bên ghế sofa.
Cha Kỷ vào cửa cuối cùng, ném đồ vật trong tay lên ghế sofa, quay đầu hỏi người giúp việc: "Kỷ Sơ Tranh đâu?"
Người giúp việc bị lửa giận của cha Kỷ hù dọa, nhanh chóng chỉ trên lầu: "Tiểu thư vừa trở về."
"Kỷ Sơ Tranh, con xuống đây cho ta!"
"Ai, lão Kỷ, ông tức giận như vậy làm cái gì, hù dọa con bé." Mẹ kế hảo ngôn hảo ngữ khuyên một tiếng.
"Hôm nay tôi không giáo huấn nó thật tốt, không biết ngày sau nó còn làm ra chuyện gì!"
Khuôn mặt nhỏ của Kỷ Đồng Đồng còn tái nhợt, một bộ dáng đầy vẻ ủy khuất.
Sơ Tranh nghe thấy thanh âm, từ trên lầu đi xuống, cô mặc một bộ quần áo thoải mái, hai tay đút trong túi quần, giẫm lên bậc thang, không nhanh không chậm bước xuống.
Cha Kỷ suýt chút không nhận ra đây là con gái của ông.
Cô con gái với kiểu đầu đủ màu sắc, trang điểm như ma quỷ, cùng cách ăn mặc kỳ kỳ quái quái tự nhiên lại khôi phục bình thường?
Mẹ kế nhìn thần sắc cha Kỷ có dấu hiệu hòa hoãn thì nhanh chóng lên tiếng: "Lão Kỷ, con bé còn nhỏ, ông đừng phát lửa lớn như vậy, Đồng Đồng và Sơ Tranh, giữa hai chị em chỉ có chút mâu thuẫn nhỏ, Đồng Đồng đã không sao rồi, ông đừng suy nghĩ quá nhiều."
Quả nhiên, lời này lập tức đem lửa giận của cha Kỷ đốt lên.
"Mâu thuẫn nhỏ, nó nhốt Đồng Đồng trên sân thượng một đêm, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đó chính là một mạng người."
Cha Kỷ tức giận nói: "Kỷ Sơ Tranh, tại sao con lại nhốt Đồng Đồng trên sân thượng?"
"Có chứng cứ không?" Sơ Tranh mặt không cảm xúc hỏi lại.
Phản ứng của Sơ Tranh hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cha Kỷ.
Tỉnh táo lạnh nhạt, ánh mắt bình tĩnh xa cách.
Cha Kỷ cũng không phải không thương Kỷ Sơ Tranh, chỉ là bởi vì Kỷ Đồng Đồng cùng mẹ kế bất động thanh sắc châm ngòi, tăng thêm tính tình Kỷ Sơ Tranh nói một chút là bùng nổ, hai người căn bản không thể tâm bình khí hòa nói chuyện thật tốt với nhau, điều này mới khiến cha Kỷ đối với cô càng ngày càng thất vọng.
"Đồng Đồng..."
Cha Kỷ nhìn Kỷ Đồng Đồng một chút: "Đồng Đồng nói con bé nhìn thấy người khóa cửa nhốt nó trên sân thượng, chính là Tam Mao thường chơi bời với con."
Quả nhiên là một đám ngu ngốc.
Xử lý chút chuyện cũng làm không xong.
Còn bị nhìn thấy!
Ngu chết rồi!
Tại sao lại ngu xuẩn như vậy!!
"Cô ta nói thế nào thì chính là thế ấy?"
Sơ Tranh đứng trên bậc thang, từ trên cao nhìn xuống dưới: "Có ảnh chụp hay là có giám sát?"
Kỷ Đồng Đồng đương nhiên không có chứng cứ.
"Không có chứng cứ chính là vu oan, cha, cha là người làm ăn, đạo lý này không cần con dạy chứ."
Cha Kỷ: "..."
Kỷ Đồng Đồng xác thực không nói là do cô làm, chỉ nhắc tới Tam Mao.
Tam Mao lại thường xuyên cùng cô chơi bời một chỗ, trước kia làm đủ loại việc xấu, làm ông theo phản xạ cảm thấy chính là cô làm.
Mẹ kế nhìn dáng vẻ tỉnh táo của Sơ Tranh, đáy lòng đã bắt đầu có chút dự cảm không tốt.
Con nha đầu chết tiệt này...
Tình hình không đúng lắm.
"Lão Kỷ, đã nói ông đừng nóng giận, việc này còn chưa điều tra rõ ràng, tại sao ông lại nổi giận, oan uổng con bé thì làm sao bây giờ?" Mẹ kế nhanh chóng hoà giải.
"Cha, có lẽ... Là con nhìn lầm."
Kỷ Đồng Đồng cũng nói theo: "Chị sẽ không làm loại chuyện này đâu."
"Ừ, đúng vậy, tôi không làm."
Sơ Tranh tiếp lời Kỷ Đồng Đồng, nói đến thẳng thắn tự nhiên.
Kỷ Đồng Đồng suýt chút nữa cắn phải đầu lưỡi mình.
Cô ta có chút bối rối quay sang nhìn mẹ mình.
Mẹ kế cũng bị Sơ Tranh làm cho ngớ ngẩn, hình tượng thay đổi, tính cách làm sao cũng thay đổi nhiều như vậy.
Mẹ kế lúc này không thể lật lọng được, nếu không thì không phù hợp với hình tượng của mình, chỉ có thể lôi kéo cha Kỷ: "Lúc ấy Đồng Đồng bị dọa sợ, có lẽ là nhìn nhầm rồi, chuyện này chắc chỉ là hiểu lầm, lão Kỷ ông đừng oan uổng Sơ Tranh. Đồng Đồng vừa mới ra viện, thân thể còn rất yếu, trước hết để cho Đồng Đồng đi nghỉ ngơi đã."
Kỷ Đồng Đồng đúng lúc lộ ra thần sắc khó chịu.
"Đồng Đồng về phòng trước đi."
Cha Kỷ quả nhiên cho qua.
Mẹ kế vội vàng đỡ Kỷ Đồng Đồng lên lầu, trở về phòng.
Cha Kỷ trầm mặt: "Theo cha đến thư phòng."
Sơ Tranh an tĩnh đi đằng sau cha Kỷ, cha Kỷ trong lòng đầy kinh ngạc, cô lại nghe lời như thế.
Cửa thư phòng đóng lại, cha Kỷ vuốt mi tâm, giọng điệu hòa hoãn không ít: "Sơ Tranh, con thành thật nói cho cha biết, có phải con tìm người làm hay không?"
"Không phải." Sơ Tranh thần tình nghiêm túc, phủ nhận nhanh chóng lại trấn định.
Cha Kỷ nhìn kỹ cô vài phút: "Không phải thì tốt, Đồng Đồng là em gái của con, cha không mong con chiếu cố nó, nhưng con cũng đừng cả ngày cùng nó đối nghịch."
Sơ Tranh tiến lên một bước, đặt điện thoại di động lên bàn sách, ngón tay trắng nõn tinh tế nhấn mở đoạn ghi âm.
"Là... Là Kỷ Đồng Đồng... Kỷ Đồng Đồng cho tôi tiền, để tôi tới cưỡng hiếp cô... Có tiền còn có... Cho nên... Cô đừng đánh tôi, tất cả là do Kỷ Đồng Đồng, tôi chỉ lấy tiền làm việc."
Theo từng tiếng ghi âm phát ra, cha Kỷ lộ ra kinh ngạc chưa từng có, cuối cùng biến thành phẫn nộ.
"Kỷ Sơ Tranh con đây là..."
"Cha."
Sơ Tranh lấy lại điện thoại, bình tĩnh gọi ông một tiếng: "Kỷ Đồng Đồng và mẹ cô ta liên hợp nuôi phế... con, vì gia sản của Kỷ gia."
Nuôi phế mình, lời này sao có chút khó chịu thế nhỉ?
Cô mới không phế đâu!
Cha Kỷ nhíu mày, còn mơ hồ mang theo chút lửa giận: "Con nói hươu nói vượn gì thế?"
"Một người mẹ tốt, làm sao lại dạy con theo hướng như thế? Bà ta đã làm được gì? Ngoại trừ cho con tiền, khi cha giáo dục con thì ngăn cản không cho, thì còn làm được cái gì nữa?"
Cha Kỷ nhíu mày, không lên tiếng.
"Cha, khi cha nghe thấy ghi âm, phản ứng đầu tiên không phải là con gái của mình có sao không, mà là tức giận, cảm thấy con vu oan cho bọn họ."
Bị Sơ Tranh nói trúng, sắc mặt cha Kỷ có chút khó coi, ngược lại bừng tỉnh: "Sơ Tranh, con không sao chứ?"
Sơ Tranh lắc đầu, thu hồi điện thoại di động: "Cha, ngủ ngon."
Cha Kỷ: "..."
Nói xong rồi?
Cha Kỷ trơ mắt nhìn Sơ Tranh rời khỏi phòng, đáy mắt hiện lên chút mờ mịt, ngã ngồi trên ghế.
Thanh âm lạnh nhạt của Sơ Tranh không ngừng vang vọng trong đầu ông.
Năm đó vội vàng làm ăn, xác thực không quan tâm đến đứa con gái này, ông cưới người vợ hiện tại, cũng là muốn tìm người chăm sóc cô thật tốt.
Nhưng từ khi nào lại biến thành như vậy?
...
Trong phòng Kỷ Đồng Đồng.
"Mẹ, Kỷ Sơ Tranh đến cùng là xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Đồng Đồng kéo tay mẹ mình, mặt mũi tràn đầy hoài nghi: "Cô ta giống như biến thành một người khác vậy."
"Gần đây nó có qua lại cùng ai không?"
"...Có một người tên là Diệp Trầm, học cùng trường học."
Kỷ Đồng Đồng nói: "Trong nhà không có bối cảnh gì, ở trường học thường xuyên bị bắt nạt, không biết Kỷ Sơ Tranh làm sao lại quen biết hắn."
"Học sinh?" Mẹ kế nhíu mày.
Kỷ Đồng Đồng gật đầu.
"Trừ học sinh này, người bên ngoài thì sao?"
Kỷ Đồng Đồng cố gắng nghĩ lại: "Không có."
"Nó không có khả năng đột nhiên tự mình tỉnh ngộ, chắc chắn là có người nói cho nó cái gì đó."
Mẹ kế cầm tay Kỷ Đồng Đồng: "Chuyện này mẹ sẽ điều tra rõ ràng, trước đó con đừng trêu chọc nó."
Kỷ Đồng Đồng không cam tâm: "Cô ta cho người nhốt con trên sân thượng..."
"Đồng Đồng, việc nhỏ không nhịn việc lớn sẽ loạn."
"... Con biết rồi, mẹ."