Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Đêm tối gió lớn.
Gió đêm gào thét, giống như lệ quỷ nghẹn ngào, âm trầm làm người ta sợ hãi.
Sơ Tranh giẫm lên lá khô đầy đất, đi trên nền đá xanh đã sớm hoang phế.
Phía trước có một tòa nhà nhỏ, đứng sững trong bóng đêm, tựa như một đầu cự thú phủ phục trong màn đêm.
Đây là một toà nhà quỷ.
Đã hoang phế mấy chục năm, trước kia còn có không ít người đến đây thám hiểm.
Nhưng từ sau khi phát sinh vụ án giết người mấy năm trước, nơi này liền không có ai đến nữa.
"Cứ như vậy đi vào?"
Trì Kính giữ chặt Sơ Tranh.
"Bằng không thì sao?" Sơ Tranh nói: "Khua chiêng gõ trống nói cho bọn họ biết, em tới?"
Trì Kính: "..."
Ý của hắn không phải như thế.
Sơ Tranh đi vào bên trong, Trì Kính đành phải đuổi theo.
Trong tòa nhà quỷ có ánh sáng lờ mờ, đồ dùng trong nhà đều có, nhưng đã bị phá hỏng hoặc là mục rữa.
Trên mặt đất rải rác rất nhiều nhựa plastic và rác rưởi chồng chất, dơ dáy bẩn thỉu, tản ra mùi khó ngửi.
Bên cạnh có cầu thang bằng gỗ thông lên lầu, Sơ Tranh giẫm lên cầu thang đi lên, cầu thang bằng gỗ phát ra âm thanh kẹt kẹt.
Tầng hai đều là gian phòng.
Sơ Tranh nhìn vào, cũng rất trống trải, không có đặc biệt gì.
"Ô ô ô..."
Có thanh âm rất nhỏ vang lên.
Sơ Tranh nhìn ra phía sau.
Căn phòng cuối hành lang đóng chặt.
Âm thanh truyền đến từ nơi đó.
Sơ Tranh đi qua bên kia, Trì Kính đi theo sau lưng cô.
Sơ Tranh đẩy cánh cửa kia ra một chút, không đẩy được.
Dường như người bên trong nghe thấy động tĩnh: "Ô ô ô..."
Sau đó là tiếng đập cửa.
"Đi mở cửa." Sơ Tranh nghiêng đầu nhìn Trì Kính.
Trì Kính chỉ chỉ vào mình: "Vì sao?"
"Anh là quỷ, biết xuyên tường."
"..." Trì Kính trầm mặc, cuối cùng vẫn nói: "Nhưng mà Bảo Bảo, nếu như người bên trong bị nhốt ở đây, thì cửa hẳn phải bị khóa lại từ bên ngoài."
Sơ Tranh: "..."
Đầu óc chập mạch rồi.
Xử lý ở đây, rồi làm lại.
Sơ Tranh kéo Trì Kính lui lại mấy bước, nhấc chân liền đạp.
Ầm!
Cửa phòng vốn đã cũ nát không chịu nổi sức nặng, kết thúc sứ mệnh của nó.
Người bên trong ở ngay cạnh cửa, Sơ Tranh đá tung cửa ra, người bên trong cũng bị đụng bay.
Sơ Tranh đi vào, trong phòng không có ánh sáng, cô lấy đèn pin chuẩn bị tốt từ trước ra, soi vào người trong gian phòng.
Là một cô gái.
Tuổi tác nhìn không lớn lắm, mặc váy trắng viền ren, tay bị trói ra phía sau, miệng bị dán kín bằng băng dính.
Hai mắt đỏ bừng, viết đầy tuyệt vọng và sợ hãi.
Lúc này trừng lớn hai mắt, nhìn về phía cô, giống như trông thấy hi vọng.
Sơ Tranh đi sang bên phía cô gái kia.
Cô gái hơi sợ, rụt rụt về phía sau.
Sơ Tranh xé băng dính trên miệng cô gái xuống: "Cô là ai? Ở đây làm gì?"
"Tôi... tôi bị người bắt đến đây, các người không phải cùng một đám với bọn cướp?"
Cô gái không phải dùng "cô", mà là "các người".
Sơ Tranh nhìn ra phía sau một chút, người đàn ông đứng ở cửa ra vào, cả người đều bị bóng tối bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy một dáng người cao lớn thẳng tắp.
"Cô nhìn thấy hắn?"
Con ngươi cô gái co rụt lại, cánh môi hơi run rẩy: "Hắn là quỷ?"
Sơ Tranh không thừa nhận cũng không phủ nhận, cô gái nuốt một ngụm nước bọt.
-
Cô gái là bị bắt cóc đến, theo như cô gái nói, thì trên lầu còn rất nhiều cô gái bị bắt cóc đến nữa.
Cô ta cũng không nhớ rõ mình bị bắt đến như thế nào, chỉ nhớ rõ mình chuẩn bị trở về trường học, khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ không người, trước mắt đột nhiên tối sầm.
Đợi cô ta tỉnh lại, thì đã bị trói ở đây.
Mỗi ngày đều có người đưa đồ ăn đến, nhưng chỉ mở một khe cửa nhỏ ra, đồ ăn được ném vào, cô ta không nhìn thấy được người.
Sơ Tranh đưa ra nghi vấn: "Vậy sao cô biết ở đây còn có người?"
"... Tiểu Bảo nói cho tôi biết." Cô gái nói: "Tiểu Bảo là quỷ ở nơi này, lúc tôi tỉnh lại, nó ở ngay bên cạnh tôi."
Cô gái này từ nhỏ đã có thể trông thấy quỷ.
Mặc dù vẫn rất sợ hãi, nhưng đối với một số quỷ có thiện ý, cô ta cũng có thể giao lưu.
Sơ Tranh quyết định đi lên lầu nhìn xem.
Cô gái muốn chạy, nhưng cô ta lại không dám, đành phải đi theo Sơ Tranh.
Tầng ba càng nhiều phòng hơn, cửa của mỗi phòng đều bị khóa lại.
Trong không khí phiêu đãng một cỗ hương vị mục nát, dị thường khó ngửi.
Sơ Tranh thử mở một cánh cửa, không mở được, Sơ Tranh nhấc chân liền đạp.
Đơn giản thô bạo.
Cửa phòng mở ra, mùi thối đập vào mặt.
Sơ Tranh xém chút ngạt thở.
Cô gái trực tiếp chống vào bức tường bên cạnh nôn một trận.
Sơ Tranh bịt mũi nhìn vào bên trong một chút, trong phòng có một cái giường cũ nát, trên giường có một cỗ thi thể đang nằm.
Đúng vậy, thi thể.
Sơ Tranh mặt không đổi sắc đi vào.
Thi thể trên giường đã hư thối đến không còn hình dáng, bụng của thi thể tựa như bị người đào rỗng ra.
Sơ Tranh nghĩ đến khi nguyên chủ chết.
Quả thực chính là giống nhau như đúc.
Tầng ba có hết thảy tám gian phòng.
Mỗi một gian phòng đều có một cô gái, kiểu chết tương tự, nhìn từ mức độ thối rữa, thì thời gian tử vong không giống nhau.
Có đã thành xương trắng.
Có nhìn qua mới chết không bao lâu, thi thể vừa mới bắt đầu thối rữa.
Cô gái nôn đến sắc mặt tái nhợt: "Tiểu Bảo nói với tôi... Phía trên còn có người... Nhưng nó không nói cho tôi biết, người ở phía trên đều chết hết..."
Ở gian phòng phía dưới nơi cô ta bị nhốt, quả thật có thể ngửi được mùi thối.
Nhưng hoàn cảnh của nơi này vốn chính là như thế, cô ta còn tưởng rằng do hoàn cảnh tạo nên.
Không nghĩ tới...
"Chị!"
Cuối hành lang có một đứa bé đứng đấy, nó mặc áo ba lỗ mùa hè, chiều dài đủ che quá đầu gối, sắc mặt trắng bệch cứng ngắc, nhìn một chút liền có thể nhìn ra không phải người bình thường.
"Tiểu Bảo." Cô gái kêu một tiếng.
"Chạy mau."
Tiểu Bảo nói xong liền không thấy tăm hơi.
"Tiểu Bảo?"
Trì Kính lách mình đến bên người Sơ Tranh, kéo cô lui về phía sau.
Trên hành lang vừa rồi Tiểu Bảo đứng, một thân ảnh chậm rãi xuất hiện.
"Các ngươi thế mà lại tìm tới đây rồi." Giọng nói âm trầm của đàn ông vạch phá hành lang yên tĩnh.
Không phải Mậu Thiên thì là ai.
Trì Kính nói ở bên tai Sơ Tranh: "Lực lượng của hắn mạnh hơn trước đó rất nhiều."
Mậu Thiên có chút kiêng kị Trì Kính, nhưng gã vẫn không nhịn được đưa ánh mắt tham lam rơi vào người Sơ Tranh: "Ta đang lo làm sao tìm được cô, cô liền đưa tới cửa."
Sơ Tranh bị ánh mắt kia nhìn đến rất khó chịu, đáy mắt ngưng kết lãnh ý.
Thằng chó chết này còn muốn tìm ta!!
Không làm rơi gã, làm sao xứng đáng với việc gã nhớ thương ta như thế!
Sơ Tranh mặt không đổi sắc hỏi: "Tìm ta làm gì?"
Mậu Thiên quái gở cười: "Âm khí trên người cô, rất thích hợp mang thai quỷ. Quỷ tử cô mang thai ra nhất định rất cường đại, hoàn mỹ!"
Sắc mặt Trì Kính trầm xuống, đột nhiên ra tay, âm khí ngưng tụ thành lưỡi dao sắc bén, đánh thẳng vào mặt Mậu Thiên.
Lực lượng của Mậu Thiên xác thực cường đại hơn nhiều, lúc này Trì Kính đã là trạng thái đỉnh phong, nhưng Mậu Thiên vẫn né tránh công kích của hắn được.
Sơ Tranh muốn đi qua, Thượng Tĩnh vọt từ một căn phòng ra ngăn cô lại.
Sơ Tranh lui về phía sau, Trì Kính và Mậu Thiên đồng thời biến mất ở trước mắt cô.
Sơ Tranh chuyển ánh mắt về trên người Thượng Tĩnh.
Thượng Tĩnh câu lên một nụ cười lạnh, vung quyền quét về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh dùng khuỷu tay ngăn lại, trở tay kéo cổ tay cô ta, Thượng Tĩnh lập tức chuyển đổi sách lược công kích, một tay khác bấm thành trảo, chụp vào mắt Sơ Tranh.
Sơ Tranh nghiêng đầu, móng vuốt của Thượng Tĩnh phất qua gò má cô, rơi vào khoảng không, móng vuốt của Thượng Tĩnh lập tức chuyển hướng, kéo về, móng tay trong nháy mắt dài ra.
Hoắc!
Ngươi còn biến dài!!
Sơ Tranh móc ra hai tấm bùa, đập lên mặt Thượng Tĩnh.