Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên ➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thân thể Thượng Tĩnh đột nhiên không động đậy được, Sơ Tranh lập tức lấy một xấp bùa ra, dán hết lên toàn thân cao thấp trên người Thượng Tĩnh.
Thượng Tĩnh: "!!!"
Tròng mắt Thượng Tĩnh trừng đến sắp rớt ra ngoài.
Tại sao cô có thể có nhiều bùa như thế!
Đánh nhau mà lại dùng bùa!!
"Cô cho rằng cô có thể ngăn cản hắn chắc?" Thượng Tĩnh oán hận nói.
Sơ Tranh nhìn cô ta, mặt không cảm xúc dán thêm một tấm lên miệng cô ta.
Yên tĩnh chút tương đối tốt.
Thượng Tĩnh: "!!"
Lúc này Sơ Tranh đang đứng ở cuối hành lang, có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài tòa nhà.
Có xe chạy về phía bên này, hẳn là đám người của Khương Vân Lạc.
Sơ Tranh mang Thượng Tĩnh xuống.
"Cô còn không đi?"
Sơ Tranh đi đến cầu thang, quay đầu nhìn cô gái trốn trong góc.
Cô gái giống như lúc này mới hồi thần, thất tha thất thểu đuổi theo Sơ Tranh.
Sơ Tranh đặt Thượng Tĩnh ở bên ngoài tòa nhà quỷ, bảo cô gái ở đây trông coi, lát nữa sẽ có người đến bắt.
Cô gái: "..."
Run lẩy bẩy.
Cô ta chỉ vừa hoảng thần một chút, sao lại đứng ở đây rồi.
Thế là khi Khương Vân Lạc mang người đến, hình ảnh nhìn thấy chính là ——
Một cô gái váy trắng run lẩy bẩy đứng trong gió đêm, bên cạnh là một thứ bị lá bùa dán đến nỗi cơ hồ không thể nhìn ra được một cọng tóc, chỉ có thể nhìn ra đó là một thứ có hình người.
Lá bùa kia Khương Vân Lạc hết sức quen thuộc.
Chính là những thứ hắn bán cho Sơ Tranh.
Lúc trước hắn đã thấy kỳ quái, tại sao cô lại cần loại bùa hữu dụng với con người...
-
Sơ Tranh trở lại trong tòa nhà quỷ.
Trì Kính và Mậu Thiên đồng thời biến mất, toàn bộ tòa nhà quỷ phá lệ yên tĩnh.
Hai con quỷ kia chạy đi đâu đánh nhau rồi?
Thẻ người tốt có thể đánh thắng sao?
Sơ Tranh đứng ở trong hành lang, ngửa đầu nhìn lên trần nhà.
Khương Vân Lạc từ từ đi lên, thấy cái tạo hình này của Sơ Tranh, đáy lòng hơi hồi hộp một chút.
"Người anh em, cô nhìn gì thế?"
Sơ Tranh chậm rãi quay đầu: "Nhìn quỷ."
"Ở đâu?"
"..." Ta cũng muốn biết ở đâu.
Khương Vân Lạc thân là Thiên Sư, mà cũng không phát giác được nơi này có quỷ, xem ra hai con quỷ kia không phải rời khỏi nơi này, thì chính là đến không gian khác rồi.
"Nơi này có thi thể." Khương Vân Lạc hỏi.
Vừa rồi ở dưới kia hắn đã nghe cô gái kia nói đại khái một lần.
Sơ Tranh giơ tay chỉ về phía trước.
Khương Vân Lạc lập tức đi xem.
Cảnh tượng trong phòng, hoàn toàn vượt quá dự đoán của Khương Vân Lạc.
Tốt xấu gì cũng là một người đàn ông, hắn không nôn ngay tại chỗ.
Nhưng nhìn thấy nhiều thi thể như vậy, sắc mặt Khương Vân Lạc tái xanh, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho người ta
"Người anh em, những thi thể này, cô biết xảy ra chuyện gì không?"
"Mậu Thiên nói sinh quỷ con." Sơ Tranh như có điều suy nghĩ: "Hắn sinh nhiều như vậy, nuôi nổi không nhỉ?"
Mậu Thiên? Quỷ con? Nuôi...
Khóe miệng Khương Vân Lạc hơi co giật.
Vì sao điểm chú ý của cô lại là người ta có nuôi nổi không?
Đây không phải trọng điểm!
Trọng điểm là quỷ con đó người anh em!
"Thứ như quỷ con này, không nhất định là dùng để nuôi." Ánh mắt Khương Vân Lạc nặng nề.
Sơ Tranh: "Không phải nuôi, thì để ăn sao?"
Khương Vân Lạc nhìn Sơ Tranh, nhẹ gật đầu, phổ cập thêm chút kiến thức cho Sơ Tranh.
Quỷ con chính là thuốc bổ.
Đặc biệt là quỷ con do mẫu thể chứa oán khí cực mạnh sinh ra.
Nhưng bởi vì mang thai quỷ con rất khó, cho nên quỷ con rất khó gặp.
Sơ Tranh buồn nôn ôm chặt cánh tay: "Điều kiện gì có thể sinh hạ quỷ con?"
"Người sinh ngày âm tháng âm năm âm." Khương Vân Lạc nói: "Cũng chính là thể chất cực âm, loại người này từ nhỏ đã dễ dàng thấy quỷ, có thể mang thai quỷ con."
Nhưng người có thể chất cực âm vốn ít gặp.
Cho nên quỷ con càng khó có hơn.
Nếu như những thi thể ở đây đều từng sinh hạ quỷ con, vậy càng nghĩ càng thấy ớn, đối phương tuyệt đối không phải là muốn nuôi một quỷ con đơn giản như thế.
Sơ Tranh chống cằm, nguyên chủ cũng không phải sinh vào ngày âm tháng âm năm âm.
Nhưng trên người cô có âm khí nồng đậm.
Dựa theo cách nói của Mậu Thiên trước đó, thì cô càng hữu dụng hơn so với những người khác.
Cho nên lúc đó Thượng Tĩnh mới có thể xuống tay với nguyên chủ...
Lực lượng của Mậu Thiên lớn mạnh một cách nhanh chóng, cho nên gã ăn hết những con quỷ con kia rồi?
Hổ dữ cũng không ăn thịt con.
Quỷ này sao ngay cả con mình mà cũng ăn?
-
Ầm ầm ——
Tòa nhà quỷ bỗng nhiên rung lên, tro bụi rào rào rơi xuống, trần nhà lung lay sắp đổ.
"Phòng này sắp sụp, nhanh..."
Khương Vân Lạc vừa quay đầu lại, Sơ Tranh đã nhảy từ cửa sổ xuống, chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng tiêu sái.
Khương Vân Lạc: "..." Người anh em quá phận!!
Đi cầu thang không kịp, Khương Vân Lạc cũng chỉ đành nhảy theo Sơ Tranh.
Thân thể hắn vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, cả tòa nhà quỷ sụp đổ xuống, tro bụi tràn ngập.
Trên không trung của tòa nhà quỷ, âm khí ngút trời, mây đen dày đặc.
Khương Vân Lạc ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy cả người đều bị kiềm chế, ngực bị đè nén đến khó chịu.
Hắn nhìn sang bên cạnh một chút.
Sơ Tranh thần sắc thản nhiên, hai tay đút trong túi, ngửa đầu nhìn lên bầu trời, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
-
Lực lượng của Mậu Thiên còn lợi hại hơn Trì Kính nghĩ, lực bộc phát đặc biệt mạnh, phảng phất như có lực lượng liên tục không ngừng cung cấp cho gã sử dụng.
"Ngươi cũng chỉ có như thế."
Mậu Thiên âm trầm nhếch miệng, dõng dạc bắt đầu buông lời.
"Tiểu mỹ nhân bên cạnh ngươi, ta sẽ chiếu cố thật tốt, ngươi cứ yên tâm đi."
Đáy mắt thâm thúy của Trì Kính tràn ngập sát ý.
Không ai có thể đánh chủ ý lên người cô.
Trì Kính phất tay, vô số đầu lâu thoát ra từ trên người hắn, vọt thẳng về phía Mậu Thiên.
Mậu Thiên cười lạnh, cũng không để những đầu lâu này vào mắt.
Song khi đầu lâu tới gần gã, Mậu Thiên mới phát giác được không thích hợp.
Đầu lâu đụng vào thân thể gã, không ngừng gặm nuốt âm khí trên người gã.
"Ngươi..."
Nam nhân đứng giữa hư không, thanh âm sạch sẽ ngậm lấy ý cười: "Ngươi thật sự cho rằng đây chính là toàn bộ thực lực của ta, vậy ngươi cũng quá coi thường ta rồi."
Mậu Thiên oán độc liếc hắn một cái, âm khí trên thân bùng lên, đầu lâu giống như e ngại lui về phía sau một chút.
Con ngươi Trì Kính khẽ híp một cái, trong tay âm thầm ngưng tụ lực lượng.
Mậu Thiên đột nhiên giãy dụa trên không trung, Trì Kính còn chưa kịp phản ứng, Mậu Thiên đã rớt xuống.
Âm khí của Mậu Thiên bị đầu lâu gặm đến loạn thất bát tao, lúc này rơi xuống đất, lại bị ném tan đi một ít.
Mậu Thiên rơi xuống đất, vẫn có chút đần độn.
Chuyện gì xảy ra?
Vừa rồi gã đột nhiên bị một cỗ lực lượng kéo xuống.
Căn bản không tránh thoát được.
Lực lượng kia không có bất kỳ tính công kích gì, thậm chí còn không cảm giác được, gã chỉ có thể phát giác được sự tồn tại của nó từ quỹ tích bị kéo xuống.
Mậu Thiên vừa ngẩng đầu một cái, liền nhìn thấy một gương mặt xuất hiện trước mắt mình.
Gương mặt kia gã nhìn thấy một lần, liền khắc sâu ấn tượng.
Nữ sinh cúi người nhìn gã, ánh mắt lạnh như băng giống như đang nhìn một vật chết.
"Đừng lộn xộn, cẩn thận đứt mất cánh tay..."
Lời nói của Sơ Tranh còn chưa dứt, Mậu Thiên cũng bởi vì dùng sức, mà cánh tay trực tiếp đứt mất.
Quỷ nha.
Đừng nói tay chân, cho dù là đầu cũng có thể tùy tiện tháo dỡ.
Nhưng mà...
Mậu Thiên cảm giác được thống khổ.
Gã nhìn cánh tay đã gãy xuống của mình, biến mất trong không khí như sương khói.
Mậu Thiên nhịn đau, nhìn về phía Sơ Tranh, chuẩn bị lôi kéo cô.
"Chúng ta liên thủ, về sau thế giới này đều là của chúng ta, thế nào?"
"Không có hứng thú."
"Cô.."
Sơ Tranh đập bùa vào người gã.
"A —— "
Những lá bùa này đều dùng để đối phó với quỷ.
Đối với lệ quỷ không tạo ra được vết thương trí mạng, nhưng làm gã rơi chút máu thì vẫn có thế.
"Người anh em, cô dừng tay a!!"