Edit by Shmily#Do not reup#– —————————-
Sau khi trời trở lạnh, Vân Phiếm Phiếm liền không muốn bước chân ra khỏi cửa.
Mỗi ngày đều nằm nhà học một số thứ đồ vật của hiện đại.
Sau đó chính là xem TV.
Mỗi ngày cũng theo thói quen mà gửi tin nhắn sinh hoạt hằng ngày của mình cho Cố Lê.
Thời gian hiện tại còn cách Tết khoảng hơn một tháng, cô luôn cầm lòng không đặng mà nghĩ đến Cố Lê, không biết giờ hắn đang ở nơi nào, có cô đơn hay không?
Ngày hôm đó hắn rõ ràng đã tới, vì sao không chịu tới gặp cô?
Hắn hẳn đã biết cô là ai.
Chẳng lẽ hắn cảm thấy là cô đã lừa gạt hắn sao?
Thời điểm đang xuất thần nghĩ tới chuyện này, trêи TV bỗng nhiên chiếu tới một cái quảng cáo.
Sườn mặt cô đơn của thiếu niên lập tức lọt vào trong mắt cô, Vân Phiếm Phiếm nhìn hình ảnh bên trêи, nửa ngày cũng không thốt ra được một câu.
Sau đó, quảng cáo liền biến mất.
Cô thất thần hỏi Tiểu Bạch Thái: “Ban nãy… là Cố Lê sao?”
Phản ứng của Tiểu Bạch Thái cũng không khác cô lắm, ngữ khí có chút không thể tưởng tượng: “Hình… hình như thế.”
Này là cốt truyện của Cố Lê sao?
Vân Phiếm Phiếm kỳ thật đã chắc chắn, chỉ là cô vẫn đang ở trong trạng thái kinh hoảng.
Tại sao Cố Lê… lại vào giới giải trí?
Chẳng lẽ cho tới nay cô đã đi sai hướng rồi? Kỳ thật Cố Lê không thích học, hắn muốn đi làm diễn viên?
Mà hắn muốn làm gì chả được.
Dù sao… cô đều ủng hộ hắn.
Có tin tức của Cố Lê, cô liền tra xét tin tức quay chụp của quảng cáo kia, cuối cùng tìm được nơi quay chụp. Sau khi xác nhận người trêи quảng cáo chính là Cố Lê xong, Vân Phiếm Phiếm liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng, cô cũng tìm được Cố Lê rồi.
Người quay quảng cáo có biết tới Vân Phiếm Phiếm, lần trước còn muốn tìm cô để quay quảng cáo, chỉ là danh khí của cô quá lớn, hắn không xác định cô có thể đáp ứng hay không cho nên cuối cùng vẫn không có tìm cô.
Thấy Vân Phiếm Phiếm gọi tới đây, hắn còn cùng cô nói vài câu để tăng độ hảo cảm.
Sau đó Vân Phiếm Phiếm lại hỏi hắn: “Vậy anh biết hiện tại hắn đang làm gì không?”
Người quay quảng cáo hồi tưởng lại một chút: “Hình như là sắp đi đóng phim thì phải.”
Quả nhiên là hắn muốn vào giới giải trí.
Mấy ngày kế tiếp, Vân Phiếm Phiếm liền điều tra từng cái công ty giải trí một, với một mục đích duy nhất là tìm được tin tức của Cố Lê, cuối cùng thì cũng tìm thấy hắn.
Hắn đang thử vai một bộ phim, cô nhìn nhìn kịch bản, là phim song nữ chủ, kịch bản cũng không tệ lắm, vai diễn hắn đi thử chính là boss phản diện.
Đạo diễn của phim nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm cầm kịch bản đến phát ngốc còn cho rằng cô cảm thấy hứng thú với bộ phim này. Hắn cũng rất coi trọng thực lực của Vân Phiếm Phiếm, nếu cô có thể gia nhập vậy thì chỉ có tốt hơn chứ không kém. Vì thế hắn mới hỏi:
“Hứa tiểu thư, cô có hứng thú diễn bộ này không?”
Vân Phiếm Phiếm: “Hả?”
Cô tạm thời còn không có cái ý tưởng này nha.
Nhưng mà…
Nếu như Cố Lê thật sự thông qua vòng thử vai, như vậy thì hắn sẽ là người mới rồi, liệu vào đoàn rồi có bị khi dễ hay không? Nếu như cô cũng ở đó thì có thể hắn sẽ tốt hơn một chút? Hơn nữa, cô còn có thể nói chuyện với hắn.
Hình như là một chủ ý không tồi.
Vân Phiếm Phiếm nhìn đạo diễn đang ân cần, khó xử nói: “Là thế này…”
Đạo diễn gật đầu: “Cô nói cô nói.”
Cô chỉ chỉ tên Cố Lê: “Đây là bạn của tôi, thực lực của cậu ấy không tệ.”
Đạo diễn là người thông minh, vừa nghe thấy lời này của Vân Phiếm Phiếm liền biết cô có ý gì, thế nhưng hắn cũng không phải một người không biết suy xét sự tình, nếu bởi vì cô mà tùy tiện định một người có kỹ thuật diễn chẳng ra gì, tự nhiên cũng không tốt lắm.
Nhưng hắn đối với cái tên Cố Lê này có chút ấn tượng, hình như là cũng không tệ lắm?
Nếu đã không tệ lắm, như vậy khẳng định không thành vấn đề.