Edit by Shmily#Do not reup#– ———————————-
Đạo diễn gật gật đầu: “Người này xác thật không tệ.”
Vân Phiếm Phiếm biết chuyện đã được định xong rồi.
Bỗng nhiên cô lại nghĩ tới một người.
Vì thế liền lộ ra vẻ do dự, thử nói: “Kỳ thật tôi còn một việc, tôi muốn đề cử cho anh một người, cô ấy cũng là một diễn viên có thực lực, chỉ có điều tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội xuất đầu lộ diện mà thôi, tôi muốn…”
Đầu đạo diễn bắt đầu phình to ra, nếu đổi lại là một diễn viên khác, hắn sớm đã đứng dậy chạy lấy người rồi.
Thế nhưng người trước mặt này lại là Hứa Vi Nùng, danh khí lớn, lại nổi tiếng là tính tình tốt, đừng nói tới fans cô ấy đông, ngay cả duyên qua đường cũng tốt đến mười phần, hơn nửa ở chung với cô xác thực cũng cảm giác được một loại thoải mái dễ chịu.
Người mà cô đề cử, chắc chắn là thật sự không tồi.
“Cô nói đi.”
Vân Phiếm Phiếm cười cười, nói ra một cái tên: “Giang Điềm.”
Cũng không phải là đáp án gì quá khó tiếp thu, đạo diễn cũng biết Giang Điềm ở chung đoàn làm phim với Hứa Vi Nùng, chỉ là rốt cuộc cô ấy có thích hợp với kịch bản này không thì còn phải chờ casting xong mới biết được. Thế nhưng hắn cũng đã có nhiều hơn một sự lựa chọn.
Đạo diễn cũng không trực tiếp đáp ứng cô luôn, mà là nói: “Tôi sẽ liên hệ với phía Giang tiểu thư, vậy ý của Hứa tiểu thư là?”
Vân Phiếm Phiếm gật đầu: “Tôi nhận.”
Giang Điềm nhất định có thể nắm chắc cơ hội này, cô rất có niềm tin vào cô ấy.
Sau đó, cô liền nói chuyện điện thoại với người đại diện.
Người đại diện gào thét ở đầu dây bên kia: “Tôi còn đang cố ý cho cô trải qua một mùa đông hoàn hảo, hoàn hảo chưa được năm ngày cô đã tự mình chạy đi nhận kịch bản rồi, sớm biết đã như vậy thì tôi còn hao hết tâm tư vào cô làm gì nữa chứ!”
Vân Phiếm Phiếm lập tức nói: “Xin lỗi mà, nhưng tôi thực sự muốn quay bộ này.”
Thực ra là cũng phải cô chủ động muốn quay, là có người muốn cô quay mà thôi.
Người đại diện nghe được ngữ khí mềm mại của cô, lửa bốc trêи đầu đều tiêu đi phân nửa, chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Được rồi, cô thích là được, đã tiền trảm hậu tấu rồi thì thông báo với tôi có ích lợi gì nữa, thật là… Thôi, cứ coi như cô vì tôi mà kiếm tiền đi.”
……..
Sau đó là thời gian nghiền ngẫm kịch bản.
Hiệu suất bên phía đạo diễn rất nhanh, sau khi xác định tất cả vai phụ xong liền có thể bắt đầu khai máy.
Chờ đến khi chân chính tới đoàn làm phim, cả người Vân Phiếm Phiếm còn có chút bàng hoàng.
Thời tiết bây giờ vô cùng lạnh, bên trong cô mặc hai cái áo giữ nhiệt, bên ngoài lại mặc áo khác nhung mao thật dày, trêи cổ quàng khăn kín mít, trêи đầu còn đội thêm cái mũ, đứng từ xa mà nhìn vào thì chỉ nhìn thấy có nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt còn lại được chôn bên dưới khăn quàng.
Có người đi tới gần cô, liền cùng cô chào hỏi.
Cũng không biết có phải đã nghe qua tính tình cô tốt hay chưa nữa.
Vân Phiếm Phiếm không muốn lộ mặt ra ngoài, chỉ có thể gật gật đầu, lại gật gật đầu.
Sau đó liền thấy được Cố Lê ngồi trong góc.
Đã rất lâu rồi cô chưa gặp hắn, hắn ăn mặc có chút đơn giản, bàn tay cầm kịch bản đã đỏ ửng lên, bởi vì không quá hòa nhập với tập thể cho nên hắn chỉ ngồi ở trong góc, nhìn qua thì có vẻ nhỏ bé mà cô độc.
Vân Phiếm Phiếm vừa định đi qua thì ở đằng sau lại có người gọi cô.
“Hứa Vi Nùng.”
Cô dừng bước, quay đầu qua liền thấy Giang Điềm.
Cô ấy mặc áo khoác quần da, cả người nhìn qua vừa tiêu sái vừa lạnh lùng, chân còn đeo một đôi bốt da cổ cao.
Dù nhìn kiểu gì cũng không thấy hợp với cái thời tiết này.
Cô chào hỏi: “Giang Điềm.”
Chào hỏi xong, cô lại nhịn không được hỏi một câu: “Cô không lạnh sao?”
Giang Điềm nhìn Vân Phiếm Phiếm bọc đến kín mít, khó có thể tưởng tượng cô sẽ vượt qua thời kì đóng phim này như thế nào. Cũng không biết tại sao cô lại muốn đóng phim trong tình huống lạnh như thế này.