Edit by Shmily#Do not reup#– —————————————-
Sau đó bà mới đi ra ngoài, nhìn thấy Cố Lê còn gật đầu với hắn: “Chào cháu chào cháu, cháu là…”
Bà vừa nói vừa đưa ánh mắt liếc về phía Vân Phiếm Phiếm.
Vốn còn định chông cậy vào việc con gái sẽ giải thích vài câu, không ngờ đối phương đã rất bình tĩnh, chờ bà hỏi xong liền trả lời lại: “Là bạn trai ạ.”
Vân Phiếm Phiếm vô cùng phối hợp gật gật đầu: “Phải, là bạn trai.”
Hoa Nhàn Vũ chưa từng thấy qua người nào trực tiếp như vậy, sau khi ho nhẹ hai tiếng liền nói với Cố Lê: “Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói.”
Cố Lê cầm lễ vật trong tay đưa cho Hoa Nhàn Vũ.
Hoa Nhàn Vũ nhận lấy, nói: “Tới là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì chứ. Để dì đi pha trà.”
Cố Lê với Vân Phiếm Phiếm ngồi trêи sofa, Vân Phiếm Phiếm thấy trạng thái của hắn bình thường, rốt cuộc cũng nhịn không được đem câu hỏi trong lòng hỏi ra: “Sao anh không khẩn trương chút nào thế?”
Quả nhiên học bá chính là học bá, lúc đi thi không khẩn trương, thấy phụ huynh cũng có thể bình tĩnh được như thế.
Khẩn trương lúc trước chắc cũng chỉ là cảm giác thoáng qua mà thôi.
Vân Phiếm Phiếm bội phục Cố Lê từ tận đáy lòng.
Cằm Cố Lê khẽ nhếch lên, con ngươi màu đen có chút thất thần.
Sau đó hắn liền giơ tay ra trước mặt Vân Phiếm Phiếm.
Ngón tay thon dài hơi cuộn tròn.
Vân Phiếm Phiếm không rõ nguyên do, cầm lấy tay hắn. Một cảm giác lạnh lẽo truyền tới, lòng bàn tay hắn còn có chút mồ hôi mỏng, theo lý mà nói thì mùa này tay lạnh là rất bình thường, thế nhưng đầu ngón tay hắn thì lạnh mà lòng bàn tay lại nóng thì quả thực là không bình thường.
Chẳng lẽ…
Cố Lê nắm lấy tay cô, thanh âm trầm thấp: “Cho anh nắm một chút.”
Xem bộ dáng này của hắn, phỏng chừng vừa rồi chỉ là giả vờ trấn định mà thôi, Vân Phiếm Phiếm nắm chặt lấy tay hắn, ngón tay hai người lồng vào nhau, một lớn một nhỏ thật giống như hàng mỹ nghệ được đại sư chế tạo ra.
Một lát sau, Cố Lê mới buông tay.
Chỉ trong chốc lát, Hoa Nhàn Vũ đã bưng trà lên.
Nước trà được đựng trong cốc bằng đất sét, lá trà bên trong hơi cong, màu sắc lục nhạt hơi hơi đãng.
Hoa Nhàn Vũ để Cố Lê uống trà, lại nhớ tới mình còn chưa biết tên hắn, đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào thì Cố Lê đã thông qua thần sắc của bà mà đoán được cái gì đó, hắn mỉm cười, nói: “Bác gái, cháu tên là Cố Lê.”
Hoa Nhàn Vũ tức khắc liền cảm thấy thiếu niên trước mắt này vừa ngoan ngoãn lại vừa lễ phép, còn rất là thông minh nữa. Ngồi cạnh con gái bà xứng đôi biết bao nhiêu, nghĩ tới đây, bà liền vui vẻ ra mặt, hớn hở nói: “Tiểu Cố uống trà đi.”
Lúc sau, Vân Phiếm Phiếm đã bị gọi vào trong phòng bếp, Hoa Nhàn Vũ hỏi cô về chuyện của Cố Lê, Vân Phiếm Phiếm cũng không có giấu bà cái gì cả, tất cả đều nói ra hết.
Hoa Nhàn Vũ cũng không phải người để ý giàu nghèo, ngược lại, nghe thấy Vân Phiếm Phiếm nói liền có chút đau lòng cho đứa nhỏ kia, học giỏi như vậy, còn biết tự lập từ sớm, chủ yếu chính là khi nghe con gái mình nói, hắn dường như bởi vì nó nên mới vào giới giải trí.
Xem ra là thật tình thích con bé.
Hoa Nhàn Vũ cũng không có ý tứ phản đối, Vân Phiếm Phiếm thấy vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.
Lúc sau, cô liền đưa Cố Lê lên lầu xem phòng của mình.
Phòng của cô thiên về kiểu hướng phòng của các nữ sinh nhỏ, cũng không có gì quá đặc biệt, thế nhưng Cố Lê lại nhìn rất lâu. Vân Phiếm Phiếm sợ hắn buồn chán nên đẩy cửa ban công ra, sau đó đứng ở bên ngoài nói với hắn: “Cố Lê, anh qua đây xem cái gì này.”
Thanh âm mềm mại kéo suy nghĩ của Cố Lê trở về, hắn tập trung nhìn qua, phát hiện trêи ban công bày mấy chậu hoa, lúc này đã qua thời kỳ nở rộ, hoa cũng đã sớm rụng hết, chỉ còn lại mấy khóm lá nhìn qua xanh mướt, vô cùng có tinh thần.