Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 96

Edit by Shmily

#Do not reup#

– —————————–

Cố Lê cất bước đi về phía ban công, thấy Vân Phiếm Phiếm đang ngồi xổm bên cạnh một chậu hoa, vừa vươn ngón tay ra sờ lá vừa ngửa đầu nói chuyện với hắn: “Ảnh lúc trước em gửi cho anh chính là cái này đó, nhưng tiếc là hiện tại không được nhìn thấy nó nở hoa.”

Đôi mắt sáng rực của cô bỗng trở nên ảm đạm hơn.

Cố Lê nhìn cô, nghĩ thầm, hắn làm gì thích hoa, cái hắn thích rõ ràng là chủ nhân của chúng a.

Bất quá hẳn là trong lòng cô vẫn luôn cho rằng hắn thích hoa cho nên hắn cũng không nói ra sự thật.

“Mùa xuân năm sau là có thể thấy được nó nở rồi.”

Vân Phiếm Phiếm gật đầu, tiếp tục sờ sờ lá cây.

Thiếu nữ bé nhỏ ngồi xổm ở nơi đó, bộ dáng nhỏ xinh làm người khác nhịn không được muốn ôm vào trong ngực.

Cố Lê đứng đằng sau cô, lẳng lặng nhìn cô.

Trời dần dần bị màn đêm bao phủ, dự báo thời tiết nói đêm nay sẽ có tuyết, cũng không biết là có hay không nữa.

Cha Hứa xử lý công chuyện xong liền trở về, nghe Hoa Nhàn Vũ nói chuyện giữa Cố Lê và Vân Phiếm Phiếm, cha Hứa cũng không quá can thiệp vào vấn đề tình cảm của con gái. Chỉ là người làm cha, phần lớn đều không thể nào thích nổi việc con gái mình có bạn trai, cho nên ánh mắt ông nhìn Cố Lê giống như hắn đang bắt cóc Vân Phiếm Phiếm từ tay ông vậy.

Lúc ăn cơm, cha Hứa cầm lấy chén rượu, hướng về phía Cố Lê nói: “Tiểu Cố, Nùng Nùng nhà bác chính là được nuông chiều từ bé, bác và mẹ nó chưa từng để nó chịu khổ bao giờ, cháu nhất định phải chăm sóc con bé thật tốt.”

Cố Lê buông đũa, nâng chén, ngón tay siết chặt lấy cái ly.

Hắn bình tĩnh chạm ly với cha Hứa, ngửa đầu uống cạn.

Khóe môi hồng lên một mảnh, hắn không uống được rượu, một ly này đi xuống liền trực tiếp bị sặc. Nhưng vì không muốn bị xấu mặt trước mặt cha Hứa nên chỉ có thể cố nén cảm giác ngứa ngáy dâng lên trong cổ họng.

Hắn duỗi tay thành nắm đấm chống ở bên môi, cha Hứa thấy thế liền rót thêm một ly nữa, nói: “Khó có được lúc cháu tới nhà chúng ta, tới tới tới, chúng ta uống một chén nữa.”

Cố Lê đành phải buông tay, tiếp tục bồi cha Hứa uống rượu.

Sau đó ông liền tìm đủ thứ chuyện để nói, luôn có lý do để ép Cố Lê uống rượu, Cố Lê uống hết bốn, năm chén liên tiếp xong, Vân Phiếm Phiếm liền thấy khóe mắt hắn đỏ ửng lên, đuôi mắt khẽ nhếch, trong mắt là một mảnh sương mù, hai má cũng hồng cả lên.

Đây là lần đầu tiên cô thấy Cố Lê say.

Biết là hắn sắp nhịn không được nữa, Vân Phiếm Phiếm liền nhanh chóng cầm lấy cái ly của Cố Lê, làm bộ làm tịch nâng chén nói với cha Hứa: “Ba ba, chúc ba năm mới vui vẻ.”

Cha Hứa thấy cô như vậy, hai mắt nhìn cô, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót.

Này còn chưa có gả đi đâu, đã bắt đầu biết che chở bạn trai rồi.

Ông nhanh chóng buông cái ly xuống, nói: “Con gái con đứa, uống rượu làm gì, không được uống.”

Vân Phiếm Phiếm mỉm cười buông cái ly xuống, sau đó cha Hứa cũng không bắt Cố Lê uống tiếp nữa.

Cố Lê an tĩnh ngồi ở đó ăn cơm, nhìn góc nghiêng của hắn thực sự chính là đẹp như tranh vẽ.

Rượu cơm no say, Vân Phiếm Phiếm liền đưa Cố Lê lên lầu, cha Hứa đứng ở bên dưới nhìn, không ngừng thở dài, cuối cùng lại bị Hoa Nhàn Vũ vỗ một cái lên cánh tay, tức giận trừng mắt nhìn ông, cha Hứa mới an tĩnh lại.

Cố Lê đi từng bước rất ổn định, còn đi nhanh hơn cả cô.

Hoa Nhàn Vũ đã chuẩn bị phòng cho hắn, cô liền đưa Cố Lê vào phòng cho khách.

Sau khi vào phòng, Cố Lê liền ngồi ở trêи giường, cũng không nhúc nhích, Vân Phiếm Phiếm nhìn bộ dáng của hắn, có chút tò mò, cô duỗi tay vẫy vẫy trước mặt Cố Lê, thanh âm mang theo ý cười dò hỏi: “Cố Lê, anh say rồi hả?”

Bàn tay chuyển động qua lại lập tức bị Cố Lê nắm lấy.

Cả người cô bị hắn kéo lên giường, Cố Lê xoay người, ôm cô vào trong ngực, sau đó thấp giọng nói: “Nằm với anh một lát.”
Bình Luận (0)
Comment