Nồi đã đốt nóng rồi, miếng mỡ đặc trắng vừa tiếp xúc với nồi đã lập tức hòa tan, trong phòng lập tức tràn ngập mùi thơm của mỡ heo, Lô Tú Ngọc cầm vải lau mỡ bên cạnh, lau đều mỡ heo tan chảy khắp đáy nồi, sau đó đổ các loại gia vị hành gừng và ớt vào.
“Xèo…”Hành gừng tỏi ớt rửa bằng nước trong, còn có nước chưa ráo, tiếp xúc với dầu sôi đã phát ra tiếng “xèo” vỡ toang, mùi thơm có một không hai của hương liệu mới lập tức lan tràn.
Người nhà họ Lô chưa từng ngửi thấy mùi thơm như vậy, Lô Bảo Bảo giúp trông lửa cũng đã ba bốn năm chưa ngửi thấy mùi thơm khiến người ta kích động này rồi, làm cô cảm động muốn khóc.
“Khụ khụ khụ.
”Mùi ớt sau khi bung ra rất sặc, Lô Miêu Thị đứng phía sau Lô Tú Ngọc, lúc hương liệu tỏa hương bà ấy cũng chịu ảnh hưởng sớm nhất.
Một mùi cay xông thẳng vào mắt và mũi, bà cụ lau nước mắt, không ngừng ho khan.
Nhưng lạ là cho dù như vậy, bà ấy vẫn bị mùi hương này hấp dẫn, chân như bị đóng đinh trên đất, ho khan khoảng mấy tiếng cũng không nỡ lui ra khỏi phòng.
Độc hỏa bào này còn có sức mạnh như vậy?Trong phút chốc, Lô Miêu Thị hơi dao động, bà ấy bắt đầu hơi tin lời nói trước đó của tôn nữ.
Có lẽ độc hỏa bào làm gia vị thêm vào thức ăn, thật sự có thể thêm không ít hương vị cho thức ăn.
Sau khi thêm hương vị, Lô Tú Ngọc đặt lòng heo vào nồi dựa theo đặc tính của nguyên liệu, đợi lòng heo bị xào tái ra nước, lúc mùi khét thơm bùng ra lại thêm miếng nhỏ mỡ heo vào nồi.
Lần này đợi mỡ heo hòa tan thì đổ thêm đậu chua, măng chua cùng với nửa bát canh chua.
Chờ những thứ này tỏa mùi thơm thì đổ lòng heo đã xào trước đó vào trong nồi lớn, xào đến khi mùi vị hòa quyện.
“Nãi nãi nếm thử đi.
”Lô Tú Ngọc thêm chút muối cùng với ít đường vào trong nồi, sau đó kẹp một miếng ruột ra thổi nguội, đưa tới trước mặt bà cụ bảo bà ấy nếm thử.
Ngoại trừ độc hỏa bào, những nguyên liệu này đều là thực vật được công nhận không có độc.
Mặc dù trước giờ không có ai dùng hành, gừng, tỏi làm thức ăn, nhưng trước đây có người từng thử, xác nhận những thứ đó không có độc, nhưng mùi vị hơi kỳ lạ.
.