Độc hỏa bào bị cho là có độc thì độc tính cũng vô cùng nhẹ, không có tổn thương thực chất với cơ thể con người.
Lô Miêu Thị thật sự thèm ăn mùi vị vừa chua vừa cay như vậy, lúc Lô Tú Ngọc đưa ruột heo đến trước mặt thì theo bản năng há miệng, ăn vào miệng.
“Ừm…”Vẫn hơi nóng, còn có “độc tính” của độc hỏa bào khiến miệng người ta tê tê, nhưng nhắc tới cũng kỳ lạ, sao độ tê cay này lại khiến người ta cảm thấy hơi thoải mái chứ.
“Bảo Bảo, nào.
”Lô Tú Ngọc lại vẫy gọi tiểu cô nương tha thiết nhìn mình, kẹp miếng thực quản heo lớn đưa vào miệng cô.
“Giúp tỷ nếm đi, xem có nhạt không.
”Lô Tú Ngọc tìm một cái cớ quang minh chính đại, Lô Miêu Thị nhìn thấy cũng im lặng, ai bảo bản thân bà ấy cũng thường xuyên lấy lý do này cho Bảo Bảo ăn vặt chứ.
Nhưng đại nha đầu thay đổi thật lớn, không chỉ tự đứng vững, còn tỏa ra phong thái của trưởng tỷ, cũng thân thiện chăm sóc đường muội không cùng chi.
Thực quản xào xong vừa dẻo vừa giòn, rất khó ngờ tới hai đặc tính mâu thuẫn này sẽ xuất hiện ở cùng một món.
Thực quản heo vừa cay vừa thơm, còn mang theo vị chua trêu người ta chảy nước miếng, mùi vị ngon đến mức không thể hình dung.
Miệng của Bảo Bảo nhỏ, miếng thực quản heo mà đại đường tỷ kẹp cho cô lại rất lớn.
Cô nhai hơi tốn sức, nhưng cảm giác loại thức ăn này tràn đầy khoang miệng thật sự tuyệt vời.
Thực quản heo càng nhai càng ngon, không nếm ra được vị tanh nồng, mùi vị của bản thân nguyên liệu phát huy đến mức tinh tế.
Ôi, thưởng thức đồ ngon, đây mới là ý nghĩa làm người.
Nói cho cùng thời gian Lô Tú Ngọc đi tới thế giới này còn ngắn, cô ấy từng phấn đầu hành nghề ăn uống đều phải thưởng thức vô số món mới mỗi ngày, lúc này dục vọng với đồ ngon cũng không mãnh liệt.
Cô ấy chỉ ngậm cười nhìn dáng vẻ đáng yêu thỏa mãn ăn của Bảo Bảo, sau khi thấy tiểu cô nương nuốt xuống thực quản heo, cô ấy lại kẹp thêm một miếng ở trong nồi.
.