Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Cầu Bình Yên

Chương 11

Sau sự cố ở bữa tiệc thì Y Nguyệt bị cấm túc và phạt quỳ trong Phật đường để hối lộ.Giờ đây thứ còn lại trong cô ta chỉ là sự hận thù không lối thoát.Đêm hôm đó

Một bóng đen kì lạ đột nhập vào Phật đường,gϊếŧ 2 tên cảnh vệ và đưa Y Nguyệt đi.Họ đến 1 khu doanh trại gần đó,nơi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đã xây dựng và chuẩn bị cho kế hoạch đoạt chiếm ngôi vua được 10 năm.Có thể nói,lực lượng này cộng với phân nửa quan chức trong triều đã đứng về phía họ thì đoạt vị cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.Tuy nhiên,quá trình chuẩn bị lại yêu cầu sự tỉ mỉ,cẩn thận,đủ hiểu biết để không bị phát hiện.Vì vậy,người thực hiện phải có một mối quan hệ và vốn hiểu biết thật sự rộng về triều chính,và Tam Tiểu Thư của Phủ Thượng Thư là một lựa chọn sáng suốt.Y Nguyệt hiện đang bàn về kế hoạch vào ngày mai,ngày họ sẽ đoạt vị.Cô ta lạnh lùng nhìn hai con người đầy tham vọng kia.Thật ra cô không muốn giúp 2 người này,vì khi Thánh chỉ truyền ngôi ban ra thì Khởi Yên là người có khả năng đoạt vị cao nhất.Nhưng khi thấy Khởi Yên một chút cũng không quan tâm đến mình thì cô ta buộc phải trói buộc Khởi Yên lại bên mình mãi mãi.Tất cả đã sẵn sàng,ngày mai sẽ là ngày đại chiến.Nhưng họ hông lường được rằng,có một người đã chứng kiến tất cả,Nguyên Hổ khinh công qyay trở về.

"Báo cáo,như tiểu thư đã dự đoán,họ sẽ đoạt vị vào ngày mai."

Khóe miệng Minh Hân cong lên:"Xem ra bọn họ cũng chờ không nổi rồi!Ngày mai sẽ thú vị đấy!Nguyên Hổ!Tất cả đã sẵn sàng?"

"Vâng!Đã sẵn sàng!"Nguyên Hổ sau đó biến mất.

Lúc này,bỗng một vòng tay ôm cô lại khiến cô hơi giật mình.Người kia còn cọ cọ vào cổ của cô khiến cô hơi nhột.

"Nương tử,sao lại chuẩn bị à không nói cho ta biết?Ta thật thương tâm!"Nàng vừa nói vừa giương đôi mắt long lanh cố gắng như làm nũng.Cô phì cười,xoa xoa đầu nàng:"Ta chỉ không muốn tỷ phí tâm sức thôi.Ngoan!Ngày mai sẽ cho tỷ chơi!"

Nàng cười cười hôn lên đôi má cô.Ước gì thời gian có thể mãi dừng lại nhỉ?

Sáng hôm sau

Kinh thành thật hỗn loạn!Các binh sĩ chém gϊếŧ,tàn sát lẫn nhau.Đại hoàng tử xông thẳng vào nơi vua đang ở.

"Ha!Ta phải biết ngươi đã ấp ủ thứ này từ lâu chứ nhỉ."Hoangf thượng hiện đã trọng thương.Tuy đã già,nhưng hắn cũng gϊếŧ được kha khá binh sĩ.

"Phụ hoàng,người cũng đã già rồi,nên nghỉ ngơi thôi."Hắn định kết liễu thì một con dao bay lướt qua mặt hắn.

Cô đang đứng đó,tay vân ve một con dao khác:"Đại hoàng tử thông minh,dũng cảm nghe danh đã lâu.Hôm nay có dịp thỉnh giáo."

Hắn cười khinh:"Trò trẻ con."

Hai người lao vào nhau.Hắn tung kiếm,cô phi dao.Hai bên tranh đấu quyết liệt.Nhưng không hỏ là phản diện của truyện,cô gần như sắp không xong.Lúc hắn sắp đâm xuyên người cô,không gian bỗng dừng lại.

"Ting"

"Cập nhật hoàn tất!"

Tiểu Miêu vừa cập nhật lại,thì thấy cô đang bị áp đảo,hoảng hốt:"Kí chủ,người ổn chứ?"

"Ta không sao.Tiểu Miêu,ta có thể giải phóng nó không?"

Tiểu Miêu nghe tới đây thì hốt hoảng thật sự,nhưng không còn cách nào khác:"Kí chủ,chúng ta có năm phút."

Cô mỉm cười:"Đã đủ."

"Ting"

"Hệ thống đáp ứng yêu cầu củaXL-105."

"Tối đa hóa cơ thể kí chủ."

"Thời gian đếm ngược."

Không gian tiếp tục chuyển động,cô nhanh chóng né khỏi mũ kiếm.Thân ảnh sau giải phóng đã nhanh hơn nhiều.Cô lướt xung quanh tạo ra ảo ảnh khiến hắn bối rối,liền nhắm một thân ảnh mà đâm.Nhưng trượt mất rồi,cô nhảy lên,phi cây dao cắm thẳng vào đầu khiến hắn chết bất đắc kỷ tử.Thời gian còn lại không quá 1 phút,cô như nhớ ra điều gì,thi triển thân ảnh đến nơi mà Y Nguyệt đang trốn và kết liễu cô ta.

"TIng"

"Yêu cầu kí chủ kết thúc giải phóng"

Cô gục xuống,nhưng vẫn kịp nhấn nút kết thúc.Nhận thức tối dần,cô chìm vào giấc ngủ.

2 năm sau

Cuộc chiến ngày hôm đó nhờ có Huyết Long nên đã thắng lợi.Khởi Yên thuận lợi lên ngôi.Cuộc sống cũng đã dần đi vào quỹ đạo.

Trong 1 căn phòng nào đó

Thanh Huyền đang bị Minh Hân hành hạ

"Nương tử đại nhân,ta sai rồi,tâ không nên thừa dịp nàng nghỉ ngơi mà..."chưa kịp nói hết câu đã bị gối ném vào mặt.

"Còn biết sai.Tối nay ra thư phòng ngủ."

Cô và nàng đã kết hôn,đã chuyển ra sống ở riêng.

Nàng ôm cô vào,cố hống nương tử:"Ta sai rồi.Tha cho ta đi bảo bối."

Cô đỏ mặt quay đi:"Miệng lưỡi trơn tru."
Bình Luận (0)
Comment