Mặt trăng lên trời giữa, xuân ý dào dạt.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu kinh hoảng thất thố của Thanh Trúc, kèm theo đó là tiếng gõ cửa dồn dập: “Thế tử, thế tử, không tốt, thế tử phi đi rồi.” Dưới sự hoảng sợ, Thanh Trúc dùng tên cũ vốn không nên dùng.
Hai người đang xoa tai nhau trên giường đều sợ ngây người.
Thẩm Khắc Kỷ gần như hoảng loạn xoay người xuống giường, suýt chút nữa ngã xuống, run giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Nguyễn Mộ Tình tối sầm lại.
Cách cánh cửa Thanh Trúc nói: “Bạch Vân Am truyền tin tức đến, thế tử phi đang ngủ trong phòng, gần đây thời tiết hanh khô, mọi thứ không thể kiểm soát, thế tử phi không được cứu ra.”
Nguyễn Mộ Tình ngẩn ra, chợt khẽ nhếch khóe miệng, coi như nàng có chút huyết tính, không tham lam cuộc sống tạm bợ. Tạ thị vừa chết, nàng ta có thể quang minh chính đại gả cho Thẩm Khắc Kỷ, không cần lén lút như vậy nữa, mặc dù k1ch thích, nhưng cũng không phải kế lâu dài. Lỡ như bị người ta bắt gặp, sẽ tổn hại đến thanh danh của nàng ta.
Thẩm Khắc Kỷ ngây ngốc tại chỗ, Nguyễn Mộ Tình xuống giường thay quần áo cho hắn ta, nắm tay hắn ta dịu dàng nói: “Sao nàng lại nghĩ quẩn như vậy, ngươi cứ đi thăm nàng, an táng thật tốt, dù sao cũng từng là phu thê.”
Khóe miệng Thẩm Khắc Kỷ giật giật, dừng như muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ nắm tay nàng ta, nhanh chóng rời đi.
Vinh Vương phủ đã thu dọn thi thể khó coi của Tạ Uyển Dư, bởi vì Tạ gia thông địch phản quốc, nên chỉ dừng lại ở Bạch Vân Am, càng không có người tế lễ dâng hương, quàn ba ngày, rồi chôn cất ở ngoại ô.
Vinh Vương phi tìm người làm lễ, nghe nói trước khi chết Tạ Uyển Dư mặc một thân hồng y. Vinh Vương phi cười lạnh, nàng muốn làm gì, muốn sau khi chết hóa thành lệ quỷ đến báo thù? Ngây thơ, bà ta bèn tìm hòa thượng đạo sĩ đánh cho nàng hồn phi phách tán, dám đầu độc nhi tử của bà ta, khiến nàng vĩnh viễn không được siêu sinh.
Tin tức này truyền ra ngoài, ai không nói Vinh Vương phủ tận tình tận nghĩa.
Khi còn sống Tạ Uyển Dư đã bị tước bỏ phong hào thế tử phi, không còn là tức phụ hoàng gia, bởi vậy Thẩm Khắc Kỷ cũng không cần thủ thê hiếu. Qua trăm ngày, Nguyễn Mộ Tình đã được kiệu tám người long trọng khiêng từ cửa chính vào Vinh Vương phủ.
Thẩm Khắc Kỷ gần ba mươi tuổi, dưới gối hoang vắng, cũng không có ai nói Vinh Vương phủ vội vàng cưới vợ lương bạc, vả lại lúc đó Nguyễn Mộ Tình đã là đại tài nữ rất có danh tiếng, đối với cuộc hôn nhân này, đa số mọi người đều chúc phúc.
Mang hào quang tài nữ, cho dù Nguyễn Mộ Tình xuất thân hèn mọn, không có nhiều kiến thức và quy củ, cũng trong xã hội vẫn như cá gặp nước.
Nguyễn Mộ Tình còn hào phóng đưa “thơ từ của mình” cho Thẩm Khắc Kỷ, giúp hắn ta nổi danh. Hôm nay nơi này có người tạo phản, ngày mai ở đó nổi dậy, sợ là Đại Yến hoàng triều sẽ không tồn tại được bao lâu nữa.
Như vậy bọn họ phải chuẩn bị đường lui cho mình, một văn nhân nổi danh khắp thiên hạ, cho dù thế lực bên nào cũng đều nguyện ý cung cấp.
Rốt cuộc thì nàng ta là nữ nhân, có rất nhiều chuyện không tiện, chỉ có thể nâng đỡ Thẩm Khắc Kỷ, phu quý thê vinh, hắn ta tự chăm sóc chính mình là tốt rồi.
Gả vào hào môn, bố mẹ chồng hòa thuận, trượng phu yêu thương tận tụy, cuộc sống giống như ngâm mình trong nước mật vậy, đây mới là cuộc sống nàng ta muốn sống.
Điều đáng tiếc duy nhất đó là, kết hôn hơn một năm, bụng nàng ta một chút phản ứng cũng không có, rõ ràng phu thê bọn họ như keo như sơn, nhưng chính là không mang thai được.
Thời gian càng dài, càng có nhiều tin đồn. Nói nàng ta đừng giống Tạ Uyển Dư, cũng là gà mái không đẻ trứng. Nói nàng ta ghen tị giống Tạ Uyển Dư, chiếm đoạt nam nhân không buông tay, không chịu nạp thiếp thất...
Còn có một loại âm thanh nói, thứ nhất không thể sinh, thứ hai vẫn là không thể sinh, vấn đề sợ là ở trên người Thẩm Khắc Kỷ đi.
Nguyễn Mộ Tình nghĩ như vậy, nàng ta cũng không phải là những người cổ đại vô tri này, hai vợ chồng không sinh hài tử được, thì vấn đề là do nữ nhân. Hai người vợ đều không thể sinh, nhìn thế nào cũng thấy vấn đề giống như ở trên người hắn ta.
Nàng ta uyển chuyển nói một câu mời ngự y xem một chút, Thẩm Khắc Kỷ phản ứng đặc biệt lớn, Nguyễn Mộ Tình lớn tuổi không khỏi cảm thấy nghi ngờ.
Nàng ta bắt đầu âm thầm điều tra, mọi cố gắng đều được đền đáp, cuối cùng nàng ta điều tra được, quả nhiên người có vấn đề là Thẩm Khắc Kỷ, hắn ta không dễ khiến người ta thụ thai, càng làm cho người ta khiếp sợ chính là, hắn ta không có phản ứng với người phụ nữ khác, chỉ với nàng ta là bình thường.
Nguyễn Mộ Tình đã hiểu rõ, trách không được nhiều năm như vậy Thẩm Khắc Kỷ và Tạ Uyển Dư đều không có con, nàng ta vẫn cho rằng tạ Uyển Dư bị bệnh còn ỷ vào nhà mẹ đẻ khi dễ người khác, lại hiểu lầm nàng.
Nàng ta tốn hai ngày để tiêu hóa sự thật này, không khỏi mừng thầm với sự ngọt ngào này, như thế, nàng ta không cần lo lắng Thẩm Khắc Kỷ thay lòng đổi dạ, cho dù sau này nàng ta già yếu cũng không cần lo lắng. Nam nhân này, từ thân thể đến trái tim, vĩnh viễn chỉ có thể thuộc về nàng ta.
Chỉ là hòn đá hài tử đè nặng trong lòng nàng ta, tật xấu này của Thẩm Khắc Kỷ, sợ là không thể sinh. Chẳng lẽ, nàng ta phải nhận nuôi hài tử từ mấy phòng khác, thay người khác nuôi hài tử, lấy tất cả mọi thứ của mình chắp tay nhường cho người khác, thay người làm áo cưới, nàng ta không cam lòng!
Ngay khi Nguyễn Mộ Tình suy nghĩ khổ sở tìm cách, thì nàng ta lại chạm trán với Lưu Hồng Huy, phát hiện ánh mắt Lưu Hồng Huy nhìn nàng ta càng thêm nóng bỏng.
Một năm này không yên ổn, còn có người đánh ra khẩu hiệu “Tru Lưu thị, thanh quân trắc” tạo phản, thế nhưng đều là một đám ô hợp, mặc dù có ảnh hưởng, nhưng không lay chuyển được căn cơ, Lưu gia vẫn nóng bỏng như trước, ngược lại càng lên cao thêm một tầng. Lưu Hồng Huy vẫn ở bên ngoài bình loạn, còn được phong hầu.
Bị một nam tử anh tuấn quyền cao chức trọng như vậy thầm mến, làm cho Nguyễn Mộ Tình sinh ra cảm giác thỏa mãn rất lớn.
Mà tình ý của Lưu Hồng Huy đối với Nguyễn Mộ Tình càng tăng lên theo thanh danh của nàng ta, càng nhớ mãi không quên, rục rịch.