Lang hữu tình, thiếp hữu ý. Muốn từ chối còn nghênh đón, nửa đẩy nửa đồng ý. Nguyễn Mộ Tình nắm chắc chừng mực để có những điều tốt đẹp với Lưu Hồng Huy.
Không bao lâu sau nàng ta mang thai, Lưu Hồng Huy cũng biết đứa nhỏ này là của hắn, chỉ có Thẩm Khắc Kỷ là bị lừa. Hắn ta đắm chìm trong niềm vui lớn sắp làm cha, đối với Nguyễn Mộ Tình càng thêm yêu thương cảm kích.
Lang trung nói hắn ta không dễ khiến nữ tử thụ thai, lại không nói hắn ta không có khả năng, vả lại hắn ta vẫn âm thầm trị liệu, cho nên Thẩm Khắc Kỷ không có chút nghi ngờ nào, sao hắn ta có thể nghi ngờ Nguyễn Mộ Tình phản bội hắn ta.
Đối mặt với Thẩm Khắc Kỷ mừng rỡ như điên, Nguyễn Mộ Tình có chút áy náy, nhưng trong nháy mắt đã biến mất, nếu không mượn giống, thì không phải nàng ta thì chính là hắn ta phải gánh vết nhơ không thể sinh con. Có đứa nhỏ này, những lời đồn đãi kia sẽ tự biến mất.
Không thể sinh chính là Thẩm Khắc Kỷ, dựa vào cái gì muốn nàng ta tuyệt hậu theo hắn ta, nàng ta mới không thay người khác nuôi hài tử, dù sao Thẩm Khắc Kỷ cũng không thể sinh, nhất định phải nuôi hài tử thay người khác. Chính mình không nói, hắn ta vĩnh viễn sẽ không biết, so với ôm tôn tử càng vui vẻ hơn.
Hiện tại tình huống như vậy là hoàn mỹ nhất, Nguyễn Mộ Tình tự nhủ hết lần này đến lần khác, càng ngày càng an tâm thoải mái âm thầm thông khúc với Lưu Hồng Huy. Mối quan hệ giữa nàng ta và Lưu Hồng Huy được duy trì liên tục trong năm năm, trong thời gian đó nàng ta đã có hai nhi tử và một con gái.
Năm năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, lão hoàng đế chết giang sơn đổi chủ, phụ thân Lưu Hồng Huy đăng cơ xưng đế. Ngày nay thiên hạ bị chia cắt, quần hùng thống trị,thực lực Lưu gia chiếm nền tảng tiền triều không thể khinh thường, có thể nói tiền đồ vô hạn.
Là hoàng thất tiền triều, vương vị Vinh Vương vốn không giữ được, là Lưu Hồng Huy nể tình con cái, để Vinh Vương lập đền thờ của hoàng thất của tiền triều và tân triều.
Cho nên bọn họ vẫn là Vương phủ, nàng ta vẫn là thế tử phi, chỉ là mắt thấy Lưu Hồng Huy từng bước thăng tiến, từ Hầu gia biến thành Vương gia tay nắm trọng quyền, trong lòng Nguyễn Mộ Tình có chút không thoải mái.
Hoàng thất tiền triều sao có thể so sánh với hoàng thất tân triều, con gái của nàng ta vốn là huyết mạch của Lưu gia, nên hưởng thụ vinh hoa phú quý chí cao vô thượng, nếu Lưu Hồng Huy có vận may lớn hơn, kế thừa ngôi vị hoàng đế, thì nhi nữ chính là hoàng tử công chúa, tiền đồ của nhi tử có lẽ càng rộng lớn hơn.
Không nghĩ còn tốt, vừa nghĩ, trong lòng Nguyễn Mộ Tình giống như bị mèo cào càng khó chịu. Nhịn không được nhớ tới Lưu hậu đã trở thành công chúa, nữ nhân này trước khi làm hoàng hậu, đã từng gả cho người khác, hơn nữa còn gả cho chất nhi của hoàng đế.
Chỉ cần người nắm quyền nguyện ý, tất cả quy củ thế tục gì cũng là sai. Nhưng Lưu Hồng Huy nguyện ý vì nàng ta mà mạo hiểm làm chuyện thiên hạ không đồng ý sao?
Trong lòng Nguyễn Mộ Tình không yên tâm, Lưu Hồng Huy đối với nàng ta không bằng Thẩm Khắc Kỷ một lòng một mực, nếu không phải nể mặt ba đứa nhỏ, sợ là hắn đã bỏ nàng ta từ lâu.
Bỏ đi, địa vị tôn quý vinh quang, trượng phu ôn nhu săn sóc, nhi nữ thông minh nhu thuận, cần gì vì một tương lai không xác định mà phá vỡ hạnh phúc yên bình hiện tại.
Nhưng, nàng ta không muốn phá vỡ sự yên bình, lại bị những người khác phá vỡ một cách thô bạo, ngắn ngủi ba năm, Lưu gia sụp đổ như một ngọn núi, từ hoàng tộc cao cao tại thượng trở thành tù nhân, Lưu Hồng Huy chết dưới loạn đao.
Nguyễn Mộ Tình không khỏi cảm thấy may mắn, chính mình không có ngu ngốc, nếu không hiện tại phải chết là điều không thể nghi ngờ. Hai vợ chồng bọn họ nổi danh văn đàn, không xen vào những chuyện kia, thì như thế nào đối phương cũng sẽ không làm gì bọn họ, thậm chí tiếp tục tôn vinh và giới thiệu bọn họ với các học giả trong thiên hạ.
Điện Kim Loan lại đổi chủ nhân, vây cánh Lưu thị bị thanh lý, không khí cả kinh thành đều tràn ngập mùi máu tươi khiến người ta buồn nôn.
Vương phủ bị bao vây, một con ruồi không bay ra ngoài cũng không bay vào được, bọn họ trở thành người mù điếc, đối với thế cục bên ngoài hoàn toàn không biết gì cả. Canh gác nghiêm ngặt như vậy, làm cho hai chủ nhân bên trong đánh nhau ăn ngủ không yên.
“Nương, ta sợ! Ô ô ô…”
“Ngoan, không khóc, không khóc!” Mí mắt nhảy liên tục, Nguyễn Mộ Tình dịu dàng an ủi tiểu nhi tử, trưởng tử trưởng nữ bất an được Thẩm Khắc Kỷ ôm ở trong ngực.
Đột nhiên, nàng ta nghe thấy một tiếng ồn. Giương mắt nhìn lên thì chỉ thấy một đội binh lính xông vào, thô lỗ dẫn một nhà năm người mang đến tiền viện, những người khác của Thẩm gia khác cũng lần lượt bị tụ tập lại đây.
Trên mặt mỗi người đều mang theo vẻ hoảng sợ bất lực, tiếng khóc của hài đồng nữ quyến liên tiếp vang lên, sắc mặt các nam nhân trắng bệch.
Thẩm Khắc Kỷ kiên trì tiến lên chào hỏi, đổi lấy một trận quát lớn không chút lưu tình.
Điều này làm cho Thẩm Khắc Kỷ, người bị tâng bốc quen rồi mặt đỏ lên rồi lại trắng bệch.
“Tướng quân.”
Thẩm Khắc Kỷ và Nguyễn Mộ Tình đồng loạt ngẩng đầu, chỉ thấy một nam tử cao lớn vạm vỡ sải bước đến, đột nhiên Thẩm Khắc Kỷ có một cảm giác quen thuộc, lại không bắt được, khiến hắn ta không khỏi nhíu mày suy nghĩ.
“Thế tử gia quý nhân nhiều, có lẽ không nhớ rõ hạng người vô danh như ta.”
Sắc mặt Thẩm Khắc Kỷ cứng đờ, giọng điệu này hiển nhiên người tới không có ý tốt.
Nam tử lạnh lùng nhìn nhìn qua một vòng, Nguyễn Mộ Tình cảm thấy ánh mắt đối phương nhìn nàng ta sắc bén như dao.
“Công thành danh toại, cha mẹ song toàn, kiều thê trong lòng.” Giọng điệu nam tử đùa giỡn: “Nhi nữ đều đầy đủ, cuộc sống này của thế tử gia thật khiến người ta hâm mộ.”
Trên trán Thẩm Khắc Kỷ toát mồ hôi lạnh, nghiêm mặt nói: “Dám hỏi cao danh quý tánh cả tướng quân?” Hắn ta càng nhìn người này càng cảm thấy quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra.
Đột nhiên nam tử thu lại nụ cười: “Thẩm Khắc Kỷ, ngươi còn nhớ Tạ thị không?”
Trong đầu Thẩm Khắc Kỷ hiện lên một tia sáng, thất thanh kêu lên: “Ngươi là thân vệ của Tạ gia!” Năm xưa ở Tạ gia hắn ta đã gặp qua người này nhiều lần, sau khi nhớ tới, hắn ta cảm thấy khiếp sợ, mặt không còn chút máu.
Ngay cả những người khác ở đây mặt mày cũng tái mét, thân vệ Tạ gia trở thành tướng quân của tân triều, tin tức này đối với bọn họ mà nói không khác gì sét đánh giữa trời quang.
Cao Lỗi mỉm cười, trong nụ cười giấu dao: “Người ngoài không biết ân tình của đại cô nương đối với ngươi, ngươi cũng coi như không biết, bức chết nàng, vội vàng bỏ vào quan tài cỏ mỏng chôn ở vùng hoang dã.”
Hai má Thẩm Khắc Kỷ co giật.