Vẻ mặt A Ngư hơi trắng bệch, dưới ánh mặt trời gần như trong suốt: “Thỉnh Tam muội muội tự trọng.”
Thấy thế, Lục Nhược Linh lại càng hăng hái hơn, giọng nói hơi cao lên: “Ngươi dám làm còn sợ ta nói, tao khí muốn quyến rũ ai đây, làm rõ một chút, ngươi chính là người có hôn ước, ngươi còn muốn trèo lên cành cao hay sao.”
“Ta không có!” Vẻ mặt A Ngư đầy nhục nhã.
“Ít giả bộ đi, ngươi chỉ có thể lừa gạt những nam nhân nông cạn kia.” Lục Nhược Linh cười nhạt.
A Ngư ai oán nói: “Ngươi đừng nói nữa, ta cầu xin ngươi đừng nói nữa, sẽ bị người ta nghe thấy. Ngươi muốn mọi người xấu mặt sao, ngươi cứ như vậy ta sẽ nói cho ngoại tổ mẫu.”
Lục Nhược Linh lộ vẻ đắc ý vui sướng: “Ngươi đi nói đi, ta sợ ngươi không được. Ta muốn nói, ta lại muốn nói, hồ mị tử câu dẫn…”
“Ngươi câm miệng!” A Ngư xấu hổ đến cả người run rẩy, giống như không thể nhịn được nữa, tất vào mặt Lục Nhược Linh một cái.
Lục Nhược Linh bị đánh thì choáng váng, đừng nói nàng ta, ngay cả người bên ngoài cũng choáng váng.
“Ngươi dám đánh ta!” Lục Nhược Linh phục hồi tinh thần lại thì giận tím mặt, túm lấy A Ngư muốn đánh nàng: “Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi tiểu tiện nhân.”
A Ngư hoảng hốt kêu lên đầy bất lực.
“Ngươi làm gì vậy, đây là nơi để ngươi quậy phá sao!” Lục Nhược Kỳ giữ chặt Lục Nhược Linh đang phát điên, thấy người ngoài nhìn qua, trong nháy mắt nàng ấy bèn đỏ mặt, xấu hổ.
A Ngư ngã xuống đất, nước mắt tuôn trào. Vốn dĩ cũng muốn mặc kệ Lục Nhược Linh, chỉ là người này miệng đầy lời nói dơ bẩn hôi thối khó nghe, khiến người ta không thể nhịn được nữa. Không phải Lục gia thích thanh danh nhất sao, làm rùm beng bọn họ đối xử tử tế với Nhan Gia Dục như thế nào, trước tiên hãy xem phần nổi của tảng băng trôi.
Lục Nhược Linh giương nanh múa vuốt: “Ngươi buông ta ra, ta muốn đánh chết nàng, nàng lại dám đánh ta.”
A Ngư ngồi trên mặt đất lau nước mắt, đôi mắt sáng ngời lấp lánh như dấy lên hai ngọn lửa: “Là ngươi khinh người quá đáng, ngày thường ngươi làm làm nhục mắng ta như thế nào, ta đều nhịn, nhưng hôm nay là ngày siêu độ cho cha mẹ ta, bọn họ đều ở trên trời nhìn ta, ta tuyệt đối không cho phép ngươi dùng từ ngữ dơ bẩn như vậy để nhục nhã ta. Cũng chỉ vì người bên ngoài nhìn ta nhiều hơn vài lần, ngươi liền nói, nói ta hồ mị quyến rũ người khác.”
A Ngư khó có thể mở miệng rơi nước mắt: “Ta cầu xin ngươi đừng nói, ngươi càng nói càng lớn tiếng, cho dù có đuổi tổ mẫu ra ngoài cũng vô dụng. Ta làm sao có thể để cho ngươi tiếp tục nói tiếp, quấy nhiễu an bình của cha mẹ ta, để cho bọn họ ở dưới cửu tuyền cũng không cách nào yên nghỉ được.”
Lục Nhược Linh lộ vẻ hoảng hốt, thẳng thừng phủ nhận: “Ta không có, ngươi nói bậy, đúng, là ngươi nói ta xấu trước!” Lục Nhược Linh nóng nảy nhanh trí, trả đũa lại: “Là ngươi nói ta xấu trước, ta mới có thể tức giận đến nói mà không lựa lời.”
Lục Nhược Kỳ há miệng muốn nói điều gì đó, liếc thấy Lục phu nhân không ngừng nháy mắt với nàng ấy, lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, Lục Nhược Linh mất mặt, chính là cả Lục gia mất mặt.
Nàng ấy quỳ gối bên cạnh nghe rất rõ ràng, chính là Lục Nhược Linh ghen tị thành tính, nhìn không quen việc Nhan Gia Dục thu hút sự chú ý của mọi người hơn nàng ta, miệng đầy lời tục tĩu tựa như người phụ nữ lưu manh. Dáng vẻ Lục Nhược Linh xấu xí, nên không thể nhìn người khác xinh đẹp được.
Lục Nhược Linh chính là không biết xấu hổ như vậy, chính mình chủ động trêu chọc người khác, còn hắt nước bẩn lên người người khác, chính mình cũng bị nàng ta lừa gạt. Nhiều lần ầm ĩ lên, cho dù mình không lấy dung mạo công kích nàng ta, thì ở trước mặt lão phu nhân, nàng ta cũng có thể cáo trạng, đều là bởi vì mình nói nàng xấu nên nàng ta mới tức giận như vậy. Dù sao chỉ cần khẳng định người khác nói nàng ta xấu xí hoặc là nói nàng ta không có cha, thì mặc kệ nàng ta làm chuyện quá phận như thế nào, cho dù là nàng ta khơi mào chiến hỏa trước, thì nàng ta đều có lý. Lúc đầu nàng ta có chiếm chút tiện nghi, sau đó bị vạch trần, mới không có tác dụng, nhưng Lục Nhược Linh vẫn thích dùng hai chiêu rẻ tiền này.
“Ta không có.” A Ngư đứng lên và quỳ xuống ở giữa đạo tràng, giơ hai ngón tay lên trời: “Lời ta vừa nói nếu có một chữ giả dối, sẽ bị sấm sét đánh chết không được tử tế, vĩnh viễn không thể siêu sinh.”
Nàng quay đầu nhìn thẳng vẻ mặt tái xanh của Lục Nhược Linh: “Ngươi dám thề sao?”
Vẻ mặt Lục Nhược Linh tái nhợt lui một bước về phía sau theo bản năng.
Vẻ mặt Lục thị nhợt nhạt vốn định xoay chuyển cục diện thay cho con gái, nhưng bị A Ngư thề như vậy, tất cả lời giải thích đều trở nên nhạt nhẽo vô nghĩa, thậm chí bà ta cũng không biết nên nói cái gì mới có thể cứu vãn được. Bách thị chỉ cảm thấy giống như có gai nhọn ở sau lưng, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, nha đầu thối này sao lại có chút ánh mắt nào, đây là nơi nàng có thể quậy phá sao?
Bách thị nảy ra ý tưởng, kiên trì hôn mê bất tỉnh.
Mí mắt Lục lão phu nhân co giật lập tức nói: “Còn không mau đỡ Đại phu nhân xuống xem một chút.” Lại nhìn A Ngư rưng rưng nước mắt, đè nén bất mãn trong lòng, dịu dàng nói: “Quay về tất nhiên ngoại tổ mẫu sẽ giáo huấn Tam nha đầu cho ngươi một lời giải thích.”
A Ngư không ngừng khóc, giống như vô cùng ủy khuất và thương tâm, nhưng không thể bày tỏ.
Các cơ trên má Lục lão phu nhân không khống chế được mà run rẩy.
Vẻ mặt Nhược Linh xám xịt đi theo sau Bách thị “ngất xỉu”, cuối cùng trò khôi hài này cũng lắng xuống, các nghi lễ cũng không bị ảnh hưởng mà tiếp tục tiến hành.
Mọi người xung quanh lại không khỏi suy nghĩ. Đa số mọi người đều là động vật thị giác, một người điềm đạm đáng thương, một người hung hãn vô nhan, tất nhiên sẽ thiên về phía trước hơn.
Vả lại lời nói của A Ngư có căn cứ, trong trường hợp như vậy còn dám thề thốt, tất nhiên càng làm cho người ta tin phục. Mà Lục Nhược Linh kia mở miệng đều là tiện nhân, còn trước mắt bao người, dứt khoát nói dối, không biết chỗ riêng tư còn càn rỡ đến mức nào.
Không khỏi thổn thức, con gái của Hầu phủ, đáng lẽ phải là kim tôn ngọc quý, lại trở thành một tiểu cô nương đáng thương ăn nhờ ở đậu, bị người khác bắt nạt.