“Mỹ nhân giống như hoa tươi, tất nhiên làm người ta chú ý.” Ngụy Anh Thiều thương hương tiếc ngọc tràn đầy tình yêu, mỹ nhân như vậy là nam nhân đều nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, hơn nữa lễ cúng bái nhàm chán như thế.
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Trình Yến không nhìn lấy một cái, đây là ngoại lệ, lão Trình là nam nhân, chỉ là không thích loại mỹ nhân này.
“Như vậy đã thành câu dẫn, kỹ nữ nhìn thấy mại dâm, Lục gia cô nương kia là ương ngạnh cỡ nào mới có thể ngay cả cái này cũng nhìn không quen, quả nhiên là người xấu thì nhiều trò lừa gạt.”
Trình Yến thản nhiên nói: “Không biết ngọn nguồn, đừng kết luận quá sớm.”
Ngụy Anh Thiều nghiêng sang một bên, nghiêm túc nói: “Lão Trình à, ngươi không thể lật thuyền chở người chỉ với một cây sào. Không phải tất cả mỹ nhân nhu nhược đều có tâm địa rắn rết, thành kiến này của ngươi phải thay đổi.”
Thành kiến này đến từ đâu, tiểu hài tử không nương, nói ra thì rất dài.
Mười tám năm trước, chi nữ của một người bạn cũ đến nương tựa vào Vũ Đức vương phủ, nghe nói nữ tử kia xinh đẹp yếu đuối đáng thương, quen làm bộ làm tịch, thế nhưng lại cùng với Vương thế tử cũng chính là cha của Trình Yến âm thầm làm bậy, khiến cho Vương thế tử và phu thê Bình Dương công chúa suýt nữa trở mặt, về sau nữ tử kia bị đánh nửa sống nửa chết và bị đuổi đi.
Thật ra là Vương thế tử lén lút nuôi dưỡng nữ tử kia, cuối cùng giấy không gói được lửa, bị Bình Dương công chúa đang mang thai lục giáp phát hiện gian tình. Bình Dương công chúa dẫn theo một đội thị vệ đến giết họ, trong cơn tức giận đã vô tình dùng kiếm đâm chết Vương thế tử và nữ tử kia, mà Bình Dương công chúa bởi vậy khó sinh, cuối cùng một thi hai mạng.
Cao Tổ hoàng đế và Vũ Đức Vương một người thì con gái chết một người thì nhi tử chết, còn chưa kịp sinh cháu ngoại (tôn tử), hai anh em cầm tay nhìn nhau mà rơm rớm nước mắt. Cao Tổ hoàng đế cũng biết phân biệt trái phải, cũng không vì vậy mà giận chó đánh mèo lên Vũ Đức vương phủ không hề biết gì. Tất nhiên Vũ Đức vương phủ cũng không dám vì nhi tử đã chết mà oán hận hoàng gia, thân là phò mã vốn không nên nạp thiếp, Bình Dương công chúa tha cho hắn một lần, vậy mà hắn còn dám kim ốc tàng kiều, quả thực là tự mình muốn chết.
Vì thể diện của mỗi người, vì Trình Yến, hai bên đều giữ bí mật chuyện này, người ngoài không biết. Hắn có thể biết, tất nhiên là bởi vì mẹ hắn là quận chúa Vũ Đức vương phủ.
Cao Tổ cảm thấy có lỗi với khuê nữ, ngàn chọn vạn tuyển chọn cho nàng ta một tên khốn kiếp như vậy, nên đã đưa Trình Yến vào cung nuôi nấng.
Sau khi Hoàng đế Cao Tổ băng hà, quyền nuôi dưỡng Trình Yến chuyển giao cho đương kim và hoàng hậu, hoàng hậu cũng được tính là nửa mẫu thân của Trình Yến. Mười năm trước trong cung có một Liên phi nương nương, lại là một nữ tử ôn nhu yếu đuối khiến mọi người thấy thương, khiến đương kim thánh thượng say mê đến thần hồn điên đảo. Hoàng hậu chịu rất nhiều thiệt thòi, may mắn cuối cùng bị vạch trần bộ mặt thật và chết ở lãnh cung.
Sau đó, vị hôn thê của Trình Yến, đại cô nương Lương Quốc Công phủ, bị kế muội động lòng với mối nhân duyên của nàng ta lừa chết. Lương Quốc Công phủ còn muốn giả ngu giả vờ bao che cho tiểu con gái, vẫn là trực giác của Trình Yến cảm thấy nguyên nhân cái chết không đơn giản như vậy, tra ra chân tướng, đòi lại công đạo cho cô nương đáng thương kia.
Bởi vậy, đối với loại nữ tử nhu nhược không thể tự lo liệu, trong lòng Trình Yến cảm thấy có lỗi, giữ ở một khoảng cách tôn trọng, tránh như rắn rết.
Trình Yến nhếch khóe miệng lên: “Không thay đổi được, cũng không muốn thay đổi.”