Trong quán rượu, Diệp Hinh Ngọc thuần thục đi tới cạnh một nữ sĩ cao gầy đang hút thuốc, đầu lộn xộn thành một cục.
Lúc thì hiện ra khuôn mặt Lý Bang Hoa. Có lẽ hắn ta cảm thấy mất mặt nên từ sau khi gặp chuyện hôm qua tới giờ không tìm tới cô ta. Vừa hay bây giờ cô ta cũng không có tâm trạng đối phó với hắn ta, nhỡ may hắn ta hỏi về những lời Diệp Phức Ngọc nói, cô ta còn chưa nghĩ ra làm cách nào để lướt qua cho viên mãn.
Lúc thì lại trở thành khuôn mặt của Thiệu Dương. Vừa rồi lúc trong phòng nhảy, chẳng phải thằng nhóc này bảo vệ Diệp Phức Ngọc, đánh cho không đứng dậy nổi à. Chẳng lẽ hắn ta vừa ý tiểu tiện nhân Diệp Phức Ngọc này thật rồi à?
Cuối cùng thì hình ảnh dừng lại ở khuôn mặt Diệp Phức Ngọc. Mặt Diệp Hinh Ngọc u ám đi từng chút một, sao mình có thể trơ mắt nhìn Diệp Phức Ngọc sống ngày tháng tốt lành được.
Vốn định ra tay làm một trận lớn, tùy tiện tìm vài người đàn bà chanh chua tới trường làm ồn ào, nói Diệp Phức Ngọc làm kẻ thứ ba quyến rũ đàn ông rồi lại lột quần áo cô trước mặt người khác thì sao cô còn mặt mũi mà ở lại, có khi trường còn đuổi học cô. Năm đó một chị đại đã trị một tiểu tiện nhân bằng cách này, còn chụp ảnh dán đầy trường, ký túc xá cô gái kia ở, không buông tha cho cả công ty của ba mẹ cô ta, cuối cùng tiểu tiện nhân đó bị chứng bệnh trầm cảm gì đó, tạm nghỉ học ra nước ngoài, không biết sau này thế nào.
Bây giờ thì hay rồi, là tự Diệp Phức Ngọc tới Bằng Thành, đừng trách chị gái như cô ta lòng dạ ác độc, đây là báo ứng Diệp Phức Ngọc phải nhận.
Diệp Hinh Ngọc dụi thuốc, liếc thoáng qua chiếc đồng hồ thạch anh trên tường thì sửng sốt, vậy mà đã năm giờ chiều rồi. Cô ta thay một bộ quần áo đơn giản, đi ra khỏi phòng, xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm.
Ngoài nhà hàng, đoàn người cười nói đi vào.
"Những lời lão Tôn cháu nói khách sáo quá rồi, hai ta thì chia ra ai với ai chứ.”Liêu Vạn Xuân hào phóng vỗ vai một người đàn ông tóc húi cua.
"Chú Tôn, cậu cháu vẫn nói không có chú sẽ không có cậu ấy ngày hôm nay.”Ngũ Hưng Quốc khéo léo nói.
"Cái thằng nhóc Hưng Quốc này càng ngày càng biết nói chuyện rồi. Lão Liêu này, tôi thực sự hâm mộ ông có một đứa cháu ngoại ngoan như thế đấy."
Diệp Hinh Ngọc ăn cơm xong đi ra ngoài, vô tình liếc qua, dừng bước chân lại, nhìn kỹ phía chếch đối diện một cái, ánh mắt ngây ra. Hưng Quốc? Ngũ Hưng Quốc? Nhìn kỹ thêm thì một hình ảnh lờ mờ nhảy ra khỏi ký ức.
Những ấn tượng có liên quan tới Ngũ Hưng Quốc gần nhất trong ký ức của cô ta là anh ta khập khà khập khiễng lục giấy các tông trong thùng rác dưới lầu tiểu khu, gây gổ với một bác gái khác cũng đang định nhặt thùng giấy, bác gái mắng sao anh ta lại tới tiểu khu họ nhặt ve chai.
Từ trong lời nhục mạ của bác gái, cô ta mới biết được người què bẩn thỉu này lại là Ngũ Hưng Quốc! Chờ bác gái mắng Ngũ Hưng Quốc dơ dáy bẩn thỉu không chịu nổi bỏ đi, cô ta hỏi bác gái kia, không tốn bao nhiêu tâm tư đã hỏi được.
"Cô đừng có thấy dáng vẻ đáng thương bây giờ của anh ta. Lúc còn trẻ anh ta không phải thứ tốt gì, ba ngày hai bữa đánh vợ, vợ anh ta mua thức ăn mà nói nhiều hơn hai câu, anh ta cũng cảm thấy vợ lén vụng trộm với người, không biết trong đầu nghĩ cái gì. Người vợ đầu tiên bị anh ta ép tới mức nhảy sông, thật đáng thương, dẫn theo hai đứa con gái nhảy cùng, tạo nghiệp!"
Xảy ra chuyện này, cô nương tốt chỗ chúng tôi ai dám tới nhà họ, phải ra tỉnh ngoài lừa một cô nương lớn tuổi. Chó không thay đổi được tính ăn cứt, vẫn đánh vợ, may mà không có con. Cô gái này không chịu nổi lén trốn đi, còn đem đi không ít tiền trong nhà.
Mấy năm sau, anh ta lại cưới được một cô vợ từ thâm sơn cùng cốc về. Cô gái kia là một người lợi hại, dẫn cả nhà mẹ đẻ tới, bảy tám miệng ăn, đánh nhau với một nhà ba người nhà họ Ngũ, mạnh mẽ lắm, trị nhà họ Ngũ không còn cái gì. Chân Ngũ Hưng Quốc là bị cậu cả anh ta không cẩn thận đánh gãy. Vì chuyện này mà hai nhà kiện nhau ra tòa, náo loạn hai năm, cậu cả ngồi tù hai năm, hai người cũng ly hôn.
Không biết có phải báo ứng không, ba người vợ không còn, không có lấy một đứa con, tiền trong nhà cũng bị thua hết sạch, về già thê thê lương lương. Lúc còn trẻ thằng nhóc này có có dáng dấp con người, mở một tiệm chụp hình, kiếm không ít tiền, cuộc sống gia đình tạm ổn lại cứ đánh vợ, còn đánh tới tàn nhẫn, như bây giờ là đáng đời."
Lúc đó cô ta nghe thấy, chắc chắn không ngờ người đàn ông văn nhã tuấn tú sung sức lại có thói xấu đánh vợ. Hai mươi năm sau lúc gặp được anh ta ở Bằng Thành thì cô ta còn cảm thấy người này không tệ.
Hồi đó cô ta và Cát Ích Dân trốn tới Bằng Thành, xài hết tiền mang theo thì sống nghèo khổ, vô tình gặp được Ngũ Hưng Quốc. Sau khi biết họ là đồng hương, Ngũ Hưng Quốc còn giúp đỡ cô ta một tay. Thực ra lúc đó cô ta lờ mờ cảm nhận được dường như Ngũ Hưng Quốc hơi có ý với cô ta nhưng sau khi Cát Ích Dân xuất hiện, anh ta lập tức lạnh nhạt với cô ta.
Mình khắc sâu ấn tượng về Ngũ Hưng Quốc lúc còn trẻ không phải chỉ vì điều này mà còn vì lần đầu tiên mình nghe từ anh ta về sự phồn hoa của Cảng Thành một cách kỹ càng, vậy nên động lòng.
Không ngờ kiếp này lại không hẹn mà gặp ở đây. Diệp Hinh Ngọc nhếch khóe môi đầy mỉa mai, dáng vẻ con người lịch sự lại là đàn ông bạo lực đánh vợ.
Ngũ Hưng Quốc đi vào nhà hàng cũng thấy Diệp Hinh Ngọc, phản ứng đầu tiên là nhìn hơi quen mắt nhưng không nhớ nổi đã từng gặp ở đâu.
Diệp Hinh Ngọc liếc thoáng qua rồi không nhìn thêm nữa, chẳng qua chỉ là một người không liên quan, giẫm giày cao gót từ từ rời đi.
Ngũ Hưng Quốc nhìn tiếp thì chỉ thấy một bóng lưng yểu điệu, không để trong lòng, nịnh nọt tổng giám đốc Tôn tiếp.