Ở Bằng Thành này, mỗi ngày đều có rất nhiều thanh niên từ nhiều nơi đến đây với giấc mơ làm giàu, mỗi ngày cũng có một số người biến mất một cách thần bí, không rõ tung tích, sống hay chết cũng không biết.
Men theo trí nhớ của mình, Diệp Hinh Ngọc đi vào phố Dục Lễ bẩn thỉu mất trật tự, năm đó, cô ta sống trên con phố này nửa năm, sống cùng với Cát Ích Dân. Trong chốc lát, những ký ức khốn khổ, nghèo túng, hèn mọn đó như phục hồi ghép thành từng mảnh trong đầu cô ta, cuối cùng cũng không có cách nào quên đi, cho dù đã hai mươi năm nhưng ký ức vẫn còn nguyên vẹn.
“Hinh Ngọc? Hinh Ngọc!''
Diệp Hinh Ngọc sa vào ký ức định thần lại, đập vào mắt là Cát Ích Dân, Diệp Hinh Ngọc lắp bắp kinh hãi: “Sao anh lại ở đây?''
“Em thì sao, sao em đến Bằng Thành?'' Cát Ích Dân vừa mừng vừa sợ nhìn Diệp Hinh Ngọc, có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng sau khi nhận ra bộ quần áo rạng rỡ xinh đẹp, những lời đó như biến thành quả cân nặng, nặng nề rơi trở lại.
Trong nháy mắt, trong đầu Diệp Hinh Ngọc nảy lên một ý nghĩ, ông trời cũng đang giúp cô ta, đưa Cát Ích Dân đến tận cửa.
Diệp Hinh Ngọc dẫn Cát Ích Dân đến một quán cơm, đặc biệt muốn một phòng riêng.
Bà chủ thấy chỉ có hai người bọn họ, nét mặt không vui vẻ, nhưng sau khi Diệp Hinh Ngọc đưa ra 10 tệ, mặt bà ta tươi như hoa.
Khóe miệng Cát Ích Dân chua xót, cô ta ăn mặc và trang điểm đẹp như vậy, vừa ra tay đã chi 10 tệ, như vậy chắc hẳn là rất tốt, nhưng bản thân hắn... Sau khi chuyện hắn ngoại tình với Diệp Hinh Ngọc bị phát hiện, cha mắng mẹ khóc, anh trai và chị dâu oán trách. Tống gia là thế gia vọng tộc trong thôn, cha Tống có 5 anh em, còn có một người em gái, đều ở trong thôn, chỉ những người này thôi đã có trăm người, cộng thêm những anh em chú bác họ, nửa thôn đều là người Tống gia. Trưởng thôn bây giờ là cháu ngoại trai cha Tống. Sao hắn còn có thể ở trong thôn, cho dù hắn muốn ở lại, người trong nhà cũng không cho phép hắn ở nhà và gây ra tin đồn.
Hắn đến thành phố tìm Diệp Hinh Ngọc, nhưng thành phố lớn như vậy hắn không thể tìm được cô ta, mơ mơ màng màng đã đến Bằng Thành, bọn họ từng nói muốn đến Bằng Thành kiếm tiền.
Trong vài ngày, hắn cảm thấy cuộc sống quá gian khổ, mức chi tiêu ở Bằng Thành quá cao, ngày nào cũng tiêu tiền như nước. Rơi vào đường cùng, hắn không dám kén chọn, tìm một công việc giao bình gas.
Diệp Hinh Ngọc quan sát làn da đỏ đen của Cát Ích Dân vì phơi nắng, ngửi thấy mùi mồ hôi bẩn trên người hắn, đâu còn dáng vẻ sạch sẽ như lúc ở thôn, trong mắt toát ra sự thoải mái vui vẻ. Cát Ích Dân là con trai út được cưng chiều, bị cha mẹ hắn chiều thành phế vật, kết cục của bản thân cùng hắn đến Bằng Thành là phiêu bạt không nơi nương tự.
Cát Ích Dân lúng túng nhích cơ thể, hỏi lần nữa: "Sao em lại đến Bằng Thành?''
Diệp Hinh Ngọc cười khổ: "Đến Bằng Thành mở mang kiến thức.''
“Em và người đó?'' Cát Ích Dân muốn nói nhưng rồi lại thôi.
“Có phải người anh muốn nói là Lý Tổng không.'' Diệp Hinh Ngọc nói thẳng câu hắn muốn hỏi nhưng lại ngại không dám hỏi.
Vẻ mặt Cát Ích Dân cứng đờ.
“Tôi và hắn ta hợp tác kinh doanh quần áo.''
Diệp Hinh Ngọc cười khổ, vành mắt đỏ hoe: “Ngày đó tâm trạng của tôi không vui, uống say, hắn ta thừa dịp tôi uống say đã...''
Diệp Hinh Ngọc nghiêng mặt lau nước mắt: “Tôi và hắn ta giải tán rồi, bèn đến Bằng Thành xem tình hình thế nào. Khoảng thời gian này, tôi đã hiểu ra rất nhiều chuyện, thái độ trước đây của tôi đối với anh không tốt, xin lỗi. Rốt cuộc là chúng ta sai, tôi không muốn sai lại càng thêm sai, khiến hậu quả càng nghiêm trọng, vì vậy đã nói với anh những lời quá đáng, muốn anh hãy quên tôi đi, bắt đầu lại một lần nữa. Không ngờ rằng, vẫn bị người biết rồi. Anh đến Bằng Thành, vì những lời đàm tiếu đi.''
Cát Ích Dân tỏ ra bối rối.
Diệp Hinh Ngọc nhìn hắn: “Bây giờ anh định như thế nào?''
Cát Ích Dân siết chặt chiếc quần nhăn nheo của mình, không nói nên lời, mỗi ngày đều bận từ sáng đến tối, vừa đến căn nhà thuê đã ngủ, hắn không có thời gian dự tính làm cái gì.
"Vậy em định như thế nào?''
Diệp Hinh Ngọc: "Tôi muốn đến Cảng Thành, những bộ áo quần tôi thiết kế ở Cảng Thành bán rất đắt hàng, thị trường bên đó càng thích hợp.''
Vẻ mặt Cát Ích Dân hơi thay đổi.
“Đi Cảng Thành không liên quan gì đến tên họ Lý đó. Thực ra, tôi cảm thấy xấu hổ khi ở lại trong nước. Bất kể tôi đi đâu ở trong nước tôi đều sợ gặp phải người quen.”Diệp Hinh Ngọc cươi khổ: "Vì vậy tôi muốn đến một nơi mà không ai biết tôi và bắt đầu lại từ đầu.''
Hai người giống như những người bạn gặp lại nhau sau một thời gian dài, Cát Ích Dân đã lâu không gặp một Diệp Hinh Ngọc dịu dàng như vậy,đột nhiên cảm thấy cảm thấy bản thân đang mơ một giấc mơ không thực tế.
"Anh có muốn cùng tôi đi Cảng Thành không?'' Diệp Hinh Ngọc lắp bắp như thể tình cảm chưa hết. Ở Bằng Thành, Cát Ích Dân không thể chịu đựng được nữa cũng có thể quay về quê hương, chỉ cần da mặt đủ dày, có thể sống tốt qua ngày. Nhưng một khi đến Cảng Thành thì hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hắn chỉ có thể chán nản đến chết như kiếp trước.
Cát Ích Dân trừng lớn hai mắt, khó mà tin được nhìn Diệp Hinh Ngọc.
Diệp Hinh Ngọc ánh mắt dịu dàng: “Ích Dân, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa không?''
Vẻ mặt Cát Ích Dân không biết là kinh ngạc hay vui mừng, thay đổi bất định. Khi Diệp Hinh Ngọc vừa gả cho Tống Kiến Bang, hắn đều nằm mơ hi vọng cùng cô ta bắt đầu lại lần nữa, hắn không ngại chuyện cô ta từng lấy chồng, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, bản thân hắn cũng không biết tâm trạng của hắn bây giờ là gì.