Diệp Hinh Ngọc bi thương cười: “Là tôi tham, tôi đã từng một đời chồng, lại bị người, còn làm tổn thương anh, bỏ đi, xem như tôi chưa từng nói gì hết.'' Cô ta luống cuống lấy trong túi ra một xấp tiền đặt trên bàn: “Anh hãy lấy số tiền này dùng trước đi.''
Lời còn chưa dứt, Diệp Hinh Ngọc đã chạy vội ra cửa, như sợ ở lại thêm một giây nữa sẽ khóc.
“Hinh Ngọc!'' Cát Ích Dân vội kéo tay Diệp Hinh Ngọc.
Diệp Hinh Ngọc đưa lưng về phía hắn, khóe miệng cong lên một tia đắc ý.
Đợi Cát Ích Dân đi rồi, Diệp Hinh Ngọc chán ghét lấy ra chiếc khăn tay lau chỗ hắn vừa chạm vào, Cát Ích Dân không đồng ý ngay lập tức, nhưng hắn đã động lòng rồi, cô ta chỉ cần diễn một chút nữa là thành công. Ngu xuẩn, muốn bắt đầu một lần nữa với cô ta, cũng không soi vào trong nước tiểu xem bản thân hắn xứng hay không? Năm đó nhìn trúng hắn, là bản thân trẻ người non dạ vờ ngớ ngẩn, còn mong cô ta tiếp tục ngu ngốc, Diệp Hinh Ngọc chế nhạo.
Qua 10 phút sau, đoán rằng có lẽ Cát Ích Dân đã đi xa, Diệp Hinh Ngọc đi ra khỏi phòng bao, thanh toán rời đi, quay về phố Dục Lễ, đến gần một quán trà.
“Anh Long.'' Diệp Hinh Ngọc cười dịu dàng nhìn người đàn ông trung niên đeo dây chuyền vàng lớn.
Anh Long ngậm điếu thuốc kinh ngạc, nheo mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp không hợp với cửa hàng nhỏ của hắn ta.
Nụ cười của Diệp Hinh Ngọc càng thêm sâu, năm đó cô ta thông qua anh Long đầu rắn này vượt biên đến Cảng Thành.
Sau khi biết ý đồ Diệp Hinh Ngọc, anh Long đưa cô ta lên tầng hai.
Diệp Hinh Ngọc đi thẳng vào vấn đề: “Ngoài người bạn của tôi, còn có một cô gái nữa.''
Anh Long cười tủm tỉm: “Có lộ phí cũng dễ nói.''
Diệp Hinh Ngọc thay đổi tư thế, hít một hơi khói: “Cô ấy không giống, bản thân cô ấy không muốn đi. Anh Long, tôi nghe nói có một số dẫn đường sẽ mang phụ nữ đến đó bán, có tự nguyện, cũng có ép buộc?''
Nét cười trên mặt anh Long dần dần biến mất: “Chuyện này không thể nói đùa.''
Diệp Hinh Ngọc khẽ mỉm cười, từ trong túi lấy ra một túi thật dày: “Tôi sẽ trả lộ phí, ở đây là 5 nghìn tệ, sau khi xong chuyện, tôi sẽ đưa thêm một vạn tệ.''
Anh Long cẩn thận nhìn chằm chằm Diệp Hinh Ngọc.
Diệp Hinh Ngọc lắc tàn thuốc, ngón tay khẽ rung lên, không phải vì sợ hãi mà vì kích động.
Mấy năm kia ở Phượng Lâu, cô ta từng nghe nói một người phụ nữ tên là chị Bình, đặc biệt đưa những cô gái trẻ trong nước đến Cảng Thành, khống chế bọn họ làm gái mại dâm, nhiều Phượng Lâu ở khu vực có liên quan đến chị Bình. Những cô gái vượt biên đến đây đa số đều là tự nguyện, một bộ phận nhỏ là bị ép, vì xinh đẹp nên họ bị người khác lặng lẽ trói lại nhốt vào thùng đựng hàng chở đến đây. Bằng Thành nhiều người như vậy, ít đi một người, ai để ý chứ, người nhà bọn họ cũng chỉ nghĩ rằng bọn họ chạy đi.
Nói mới nhớ, năm đó cũng là bản thân may mắn, anh Long mà cô ta tìm thấy chỉ kiếm tiền qua đường, không làm loại chuyện đó. Nhưng cô ta sau này...Nụ cười Diệp Hinh Ngọc đông cứng lại, rít một hơi thuốc thật sâu, đều là Diệp Phức Ngọc hại cô ta, nếu năm đó Diệp Phức Ngọc mặc kệ bản thân cô ta bỏ trốn theo trai, sao cô ta sẽ lưu lạc đến nơi đó. Cô ta muốn Diệp Phức Ngọc nếm trải tất cả những sỉ nhục và tội lỗi mà cô ta đã phải gánh chịu.
“Nhưng đây là phạm pháp, cô mời người khác đi.'' Anh Long làm tư thế tiễn khách.
Diệp Hinh Ngọc nhếch môi cười, ngoài miệng nói không muốn nhưng đáy mắt lộ ra chút dao động, chẳng qua chỉ là muốn tăng giá mà thôi. Quả nhiên tìm hắn ta đúng là không sai, cô không biết liên lạc với người tên chị Bình đó như thế nào, vì vậy chỉ có thể tìm anh Long, rắn có cách của rắn, chuột có cách của chuột, chỉ cần đưa tiền đúng hạn, cô ta tin rằng trên thế giới này không có chuyện gì là không thể.
Diệp Hinh Ngọc mỉm cười: “Giá cả có thể thương lượng lại, người phụ nữ này trông rất xinh đẹp, vẫn là sinh viên, tuyệt đối rất đắt giá.'' Cô ta bổ sung thêm:
"Trong nhà là nông dân bình thường, sẽ không có phiền phức gì.'' Cho dù Thiệu Dương và Diệp Phức Ngọc có gì đó, thì cậu ấy cũng chỉ là một cậu bé tóc vàng mà thôi.
Anh Long giả vờ ngoài mặt tươi cười: "Thù hận như thế nào?'' Tàn nhẫn như vậy!
Ánh mắt Diệp Hinh Ngọc sắc bén: “Thù sâu như biển!''
...
“Hình như tôi nghe thấy tiếng mèo kêu.'' Chu Cần xoa tóc đi từ trong nhà tắm ra.
A Ngư đứng trước cửa sổ cười nói: “Dưới tầng có hai con mèo hoang.''
Chu Cần ồ một tiếng, lại nói: “Tôi phát hiện gần khách sạn này có rất nhiều mèo.''
A Ngư chỉ cười mà không nói.
Sau khi trò chuyện một lúc Chu Cần sấy khô tóc và đi ngủ. A Ngư ở giường bên kia nhìn chằm chằm vào màn cửa mà không ngủ.
Cuối cùng Diệp Hinh Ngọc lại ra tay lần nữa, muốn bán cô đến Cảng Thành làm gái đi3m, nói thật, cô thật sự không nghĩ rằng Diệp Hinh Ngọc có thể độc ác đến như vậy, người này đúng là không có điểm mấu chốt, chuyện gì cũng có thể làm. Cô không sợ Diệp Hinh Ngọc làm chuyện xấu, cô ta làm chuyện xấu, bản thân mới có thể khiến cô ta gánh chịu hậu quả.
Ngũ Hưng Quốc cũng có mặt mũi, chẳng trách kiếm được nhiều tiền như vậy, cậu của Ngũ Hưng Quốc là Liêu Vạn Xuân dùng một công ty thương mại làm vỏ bọc để đưa những người muốn vượt biên đến Cảng Thành, mọi người cũng hay gọi là ‘đầu rắn’.
Liêu Vạn Xuân và Ngũ Hưng Quốc không được nhắc tới nhiều nên không biết họ chỉ đơn giản là buôn người hay đồng thời tham gia vào các hoạt động phi pháp nghiêm trọng hơn.
Vượt biên ở Bằng Thành không phải là chuyện lạ, cho dù bị bắt, hình phạt cũng không quá nghiêm trọng, nhưng nếu liên quan đến buôn người thì lại là tội lớn, nghiêm trọng đến mức có thể bị tử hình.
Nếu hai người này hợp tác với nhau thì tốt, hốt gọn một mẻ, xong hết mọi chuyện. Cuối tháng này, một cuộc truy quét phạm vi toàn quốc sẽ được thực hiện, và tội phạm sẽ bị xử lý nghiêm khắc và nhanh chóng, nghiêm túc và nhanh chóng xử lý tội phạm, trộm vặt móc túi đâm vào họng súng cũng có thể bỏ mạng, đừng nhắc đến một trọng tội như buôn bán người.
Khóe miệng A Ngư giật giật, nguyên chủ bị phán xử tử hình vì giết người, giả sử hai người này cũng bị tử hình thì đúng là rất viên mãn.