"Người tốt? Làm gì có thứ này! Giáo sư? Bác sĩ? Không phải khi rơi vào thế giới này đều sẽ ra tay tàn sát lẫn nhau hay sao? Lũ dơ bẩn! Ti tiện! Ích kỷ! Cả ngươi và hắn đều làm ta thấy buồn nôn!"
"Hắn" ở đây là chỉ Mục Lãng, anh cũng như cô, dùng sức mạnh của mình để bảo vệ 1 nhóm người già trẻ yếu ớt.
"Tại sao ngươi không gieo mấy hạt giống đó xuống? Nếu ngươi gieo xuống, đám hoa ăn thịt người khổng lồ của ta đã sớm một ngụm cắn chết ngươi! Hahaha..." ả ta cười điên loạn.
"Ta thấy đói nên xào ăn rồi." Di Giai hơi giật mình khi nhớ lại túi hạt ngon lành đó.
"..." Mẫn Diệp lập tức ngưng cười kỳ quái nhìn cô. Lúc lâu sau ả mới nói:"Chơi chán rồi. Chết hết đi."
Theo lời nói của ả, mặt đất lập tức rung lắc dữ dội, bầu trời chợt trở nên tối đen tạo thành hình lốc xoáy, từ từ hút mọi thứ dưới mặt đất lên. Đầu tiên là gạch đá, tiếp đến là con người.
Mục Lãng lập tức ôm lấy Di Giai, tay còn lại bám vào một tảng đá lớn lồi lên dưới mặt đất, móng đâm vào da khiến ngón tay anh bật máu, anh thầm thì cười khổ bên tai cô:"Vốn định ra được ngoài sẽ cưới em. Xem ra luôn có người thích phá đám chúng ta."
Di Giai nhìn hắn, mắt cô cong lên thành hình trăng khuyết:"Chết đến nơi rồi vẫn còn nói linh tinh."
"Anh không..." chưa nói hết câu Mục Lãng đã mở to mắt không dám tin. Di Giai cầm kiếm cứa một đường ở cổ tay mình, nhưng dường như thấy máu không đủ, cô mạnh tay thêm, kết quả cắt phăng luôn mất bàn tay đó.
Cằm Mục Lãng suýt rơi xuống đất, hắn lập tức chỉ muốn che vết thương kia lại, thế là theo bản năng liền bỏ tay ra, cứ thế bị hút thẳng lên trời. Di Giai liếc hắn một cái, không để tâm lắm mà bám vào tảng đá, cổ tay không ngừng tuôn ra máu kia ấn vào tảng đá, vẽ một đường lại một đường.
Sau khi hoàn thành, Di Giai mở miệng nhẩm:
"Phá."
Không gian lập tức trắng toát.
Không còn đất, không còn trời, không còn cả hố đen thăng thẳm hút tất cả mọi người đi. Không gian vụn vỡ.
Mọi người trong đó lập tức được trả về thế giới hiện thực, tựa như một giấc mộng dài.
Di Giai mở mắt, cô trôi nổi trong không gian trắng toát trống rỗng đó, theo bản năng sờ sờ bụng, phẳng lỳ.
Cô xoay người lại, thấy cơ thể của nguyên chủ đang lơ lửng giữa không trung, tay đã mọc lại nhờ kỹ năng tái sinh của chiếc vòng. Đối diện với cô còn có linh hồn Kim Bảo Bối.
"Cảm ơn. Mọi người đều còn sống mà không chỉ 100 người đứng đầu. Thật tốt." Cô ấy mỉm cười hết sức vui vẻ. Họ hàng, bạn bè và người thân của cô đều ở trong thành phố này rồi cùng bị bắt tới không gian kia, nếu mọi người không ai phải chết thì quả thật quá tốt.
"Không có gì. Việc nên làm." Di Giai gãi đầu xấu hổ, nhiệm vụ của cô thôi mà.
Ánh mắt Kim Bảo Bối trở nên vô cùng ấm áp, cô ấy lắc đầu nhẹ một cái rồi cùng cơ thể tan biến.
Không gian này vậy là chỉ còn Di Giai ở trong đó.
"Thẻ đen?" Cô lấy nó ra từ trong túi, nhưng nó không có phản ứng, giống như bị đông cứng rồi.
Thế là cô nhàm chán đi qua đi lại trong không gian này, khi mỏi chân liền ngồi xuống ôm gối, thơ thẩn nhìn vào không trung:"Có khi nào ở lâu liền phát điên không nhỉ?"
Nhớ lại mấy hình thức tra tấn từng được xem, cô không khỏi rùng mình.
(Hình thức nhốt tù nhân vào căn phòng trắng khiến họ tự phát điên)
Cộc cộc... tiếng bước chân
Cô nhìn quanh nhưng không hề thấy ai cả.
Cộc cộc cộc cộc.... rất nhiều tiếng bước chân...
Di Giai ôm đầu, chẳng lẽ mình bắt đầu điên rồi? Đây là bước đầu tiên, xuất hiện ảo giác?
Tiếng bước chân ngày càng nhiều, ngày càng dồn dập, như có rất nhiều người đuổi theo cô, họ ở khắp mọi nơi...
Phải chạy trốn! Di Giai đứng bật dậy xoay người chạy đi, quả nhiên thấy tiếng bước chân xa dần.
Chạy nhanh nào! Bỏ xa chúng!
Đột nhiên trước mắt xuất hiện một vực sâu thăm thẳm, bên dưới dường như còn có tiếng la hét thê lương vọng lên, Di Giai phanh gấp, kịp thời dừng lại ở bờ vực.
Cộc cộc cộc.... tiếng bước chân đuổi đến nơi rồi!
Di Giai bỗng nhiên hốt hoảng. Cô tự thấy mình là một người hết sức bình tĩnh trong mọi trường hợp nhưng giờ đây, một sợ hãi bao trùm lên tâm trí cô.
Là một người trong nóng ngoài lạnh, thực chất gương mặt cô không biểu cảm gì nhiều nhưng nội tâm lại hết sức phong phú, nhiều lúc còn có chút thần kinh... vậy mà giờ khi cô sờ tay lên má, trên đó đã ướt đẫm.
Sao lại khóc?
"Tại sao các người đều phản bội ta?"
Thất vọng.
Đau khổ.
Ở trên đỉnh cao nhưng lại vô cùng cô độc.
Cô ôm đầu trước vực, nhảy thẳng xuống.