Giật mình bừng tỉnh, Di Giai thấy mình đang nằm trên giường, nhưng đây không phải không gian hệ thống, mà bụng cô cũng hơi nhô lên. Đây là kích thước khi cô vừa mới đến mà.
"Dậy rồi à? Nhiệm vụ hoàn thành rồi đấy. Có trở về không?" Thẻ đen hỏi
"Hoàn thành rồi?" Di Giai vẫn còn đang ngơ ngẩn chìm trong giấc mơ ban nãy
"Ừ. Ngoài những người top 100 ra thì sẽ không ai nhớ đến chuyện bị rơi vào thế giới kia. Thời gian trở lại thời điểm trước khi họ bị lôi vào không gian đó. Đây là do kỹ năng trị liệu của cô. Nó quay ngược thời gian của cả thế giới lại, mọi thứ trở về như ban đầu."
Di Giai giật mình, kỹ năng của mình lại trâu bò thế ư?
"Sẽ không bị bắt đi một lần nữa chứ? Còn Lâm Kiệt? Hắn vẫn sống ư?"
"Không bị bắt đi nữa đâu. Nhiệm vụ đã thông báo hoàn thành rồi. Lâm Kiệt còn sống nhưng nguyên chủ vẫn sẽ nhớ lại tất cả, không cần lo đâu."
"Ồ." Di Giai sờ sờ cái bụng lần cuối:"Thế thì trở về thôi."
Nhoáng cái đã về lại không gian của mình, cô có cảm giác xúc động như lâu lắm rồi. Mở lên trang chủ đọc vài tin, cảm thấy không có gì mới, bản thân chưa thành người tối cổ thì khẽ thở ra một hơi, ấn thanh công cụ tìm kiếm một lúc, cô chợt bâng quơ gõ lên mã số 9966. Một trang cá nhân hiện ra.
Bên trong giống như phủ 1 lớp bụi dày, không hề có bất kỳ một hoạt động nào, Di Giai thấy hơi nhàm chán, mở hệ thống ra nhắn tin cho Tang Thanh nhưng như chìm xuống biển sâu không hề có hồi đáp.
Chắc hắn vẫn trong nhiệm vụ phe phái không cầm theo thẻ đen, cô nhếch môi, quả nhiên lợi hại, sống thật lâu. Bất chợt khóe mắt liếc thấy gì đó lóe sáng đỏ trên bàn, cô nhìn sang.
Là hòn đá Chúa Tể Biển Khơi đỏ rực mà cô suýt nữa đã quên mất. Di Giai thoáng chốc căng thẳng, cô cầm nó lên, không hề thấy hiện tượng gì xảy ra, hơi nhíu mày đặt lại xuống.
Kệ đi.
Cô đứng dậy cầm thẻ đen bước qua gương.
Đi Ảo Thành chơi đã!
Hôm nay Ảo Thành vẫn đông vui nhộn nhịp như thế. Di Giai quay đầu là bờ rời khỏi quán bar sau khi thua hết 200.000 vàng. Ai cũng mắc phải sai lầm mà!
Di Giai thề không bao giờ đâm đầu vào bài bạc nữa.