Khi Trì Am mở mắt ra trước mắt chỉ là một vùng bóng tối.
Chung quanh truyền đến tiếng thét chói tai liên tiếp như bị thứ gì đó tấn công, tiếng gào thảm thiết của con người tràn đầy tuyệt vọng.
Trì Am dùng sức ôm ba lô vào trong ngực, ngửi thấy mùi máu tanh trong không khí và nghe thấy tiếng gào thét tuyệt vọng của con người, theo bản năng liền tìm kiếm một khoảng không gian an toàn, bản năng còn sót lại trong cơ thể khiến cô nhanh chóng trốn vào một kẽ hở. Cô không biết mình đang trốn ở đâu, sau lưng là một bức tường cứng rắn lạnh lẽo.
Sau khi ấn núp kỹ Trì Am bắt đầu cảm nhận không gian xung quanh, cách đó không xa có thể nghe thấy vài tiếng thở dốc nặng nề đang đè nén sự sợ hãi.
Không biết qua bao lâu tiếng kêu gào tuyệt vọng dần nhỏ đi, rồi dần biến mất, phía xa chỉ thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng thế lương đến cùng cực, hiển nhiên lại có một con người khác gặp nạn, trong bóng tối vô hình tận khiến con người trở nên hoảng loạn.
Cuối cùng cả thế giới đã chìm vào im lặng.
Trì Am chăm chú lắng nghe, có thể cảm giác được gần đó có vài tiếng thở nặng nề, còn xa hơn nữa thì cô không cảm nhận được.
Có nhiều người như cô, ngay từ đầu đã tìm chỗ trốn, không dám gây ra tiếng ồn nào.
Trì Am không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, cô vừa mới vào thế giới này, vừa mở mắt ra đã thấy bóng tối trước mặt, thậm chí còn không nhìn rõ xung quanh khiến cô suýt chút nữa nghĩ là mình bị mù.
Cô chớp mắt thật mạnh, mờ mịt nhìn bóng tối trước mặt, cuối cùng phát hiện vẫn không thấy rõ hoàn cảnh chung quanh lắm thì không tiếp tục thử nữa.
Bởi vì không biết rõ tình huống nên Trì Am không dám hành động hấp tấp, kiên nhẫn ẩn núp, cảnh giác quan sát chung quanh.
Trong khi cảnh giác cô cũng cẩn thận cảm nhận tình trạng cơ thể mình hiện giờ, nhận thấy mình là một người bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, không có dấu vết của linh lực hay nội lực trong cơ thể. Cô thử vận dụng Hỗn Nguyên Tâm Kinh, sau đó nhanh chóng phát hiện ra cơ thể này rất thích hợp để tu luyện.
Sau khi vận hành Hỗn Nguyên Tâm Kinh một lần, nội lực yếu ớt bắt đầu chạy trong kinh mạch CÔ.
Trì Am thở phào nhẹ nhõm.
Tình huống hiện tại không rõ ràng, bản năng khiến cô cảm nhận được sự nguy hiểm của thế giới này, nếu bây giờ cơ thể này không thể tu luyện thì sẽ rất phiền phức.
Có lẽ vì cô đã sống ở thế giới trước mấy chục năm, trước khi chết cũng đã tu luyện có thành tựu, cho nên bây giờ vận hành Hỗn Nguyên Tâm Kinh thì tốc độ đã nhanh hơn rất nhiều, trong cơ thể nhanh chóng tích lũy được một ít linh khí.
Linh khí tuy ít nhưng cũng đủ để đối phó với tình huống trước mắt.
Trong lúc vừa tu luyện vừa ẩn núp, Trì Am đột nhiên phát hiện bóng tối vốn không thể nhìn thấy năm ngón tay dường như hơi nhạt đi, bởi vì Trì Am đã mơ hồ nhìn thấy bóng người đi lại cách đó không xa.
Có vẻ như đôi mắt của cô không bị mù.
Phát hiện này khiến cô thở phào một lần nữa.
Không chỉ có mà những người đang ẩn nấp xung quanh cũng phát hiện những bóng người đang di chuyển trong bóng tối, vài người không nhịn được mà muốn nhân cơ hội rời khỏi nơi ẩn nấp, lẻn vào trong bóng tối.
Sau đó lập tức có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, phá tan màn đen.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên cho đến khi biến mất, không còn một tiếng động nào, những người đó không biết đã trải qua những gì, là sống hay đã chết.
Những người đang định ngo ngoe rục rịch nhìn thấy thế liền vội vàng thu chân lại, ẩn mình sâu hơn.
Bầu không khí yên tĩnh xung quanh ngập tràn cảm giác căng thẳng, những người đang ẩn nấp còn không dám thở mạnh.
Mọi người đều lo lắng căng mắt nhìn những bóng người đi trong bóng tối, đáng tiếc là do thiếu ánh sáng nên họ không thể nhìn rõ những bóng dáng này là gì, nên không phân biệt được chủng tộc của họ.
Khi phạm vi hoạt động của những bóng người kia ngày càng gần chỗ này hơn, tất cả mọi người đều cố gắng để nín thở, sợ kinh động đến đám người kia.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bóng đêm cũng dần lui tản.
Chân trời sáng lên một vầng sáng trắng, cuối cùng cũng xé tan bóng tối để cho thế giới lộ ra nguyên hình.
Bóng tối dần lùi xa, sương sớm giăng đầy, những người ẩn nấp cuối cùng cũng nhìn rõ những bóng người di chuyển xung quanh mình, nỗi sợ hãi sâu thẳm tràn ngập trong đầu họ.
Tất cả mọi người đều nhìn những “con người” này với ánh mắt sợ hãi.
Hoặc có thể nói, họ cũng không thể gọi là “người”.
Những “người” này có thân hình giống người, mặc đồng phục màu nâu xám, nhưng ngũ quan bằng phẳng, miệng không có môi, đầu nhẵn thín không có tóc, da xanh bóng, tay chân hơi hơi dài, bàn chân đi ủng đen, bàn tay lộ ra khỏi ống tay áo mặc dù có năm ngón tay như người nhưng giữa các ngón lại có một lớp màng như màng ở chi con ếch.
Nhìn kỹ phía dưới thì quả thực trông họ như một loại ếch tiến hóa thành người.
Có thể gọi họ là người ếch.
Trên tay họ cầm một thanh kim loại màu gỉ sét, đang tìm kiếm người sống xung quanh. Đôi mắt dài và hẹp lóe lên ánh sáng lạnh, chỉ cần tìm được con người họ sẽ dùng thanh kim loại trên tay tấn công như đánh súc vật. Nếu con người dám chống cự thì họ sẽ bị gây kim loại gõ vào lưng, gãy cột sống, sau đó bị ném xuống đất.
Nhiều người ẩn náu gần đó đã bị họ tìm thấy, những người phản kháng bị gãy xương sống, máu chảy khắp mặt đất.
“A...”
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, một người đàn ông bị người ếch đánh vào đầu chảy máu, co quắp ngã trên mặt đất, không còn phát ra một tiếng động nào, sau đó bị một người ếch cầm chân lên lôi đi như kéo rác.
Những người đang ẩn náu nhìn thấy cảnh tượng này đều sợ hãi lấy tay che miệng, không dám thở mạnh.