Đám người ếch lục soát một vòng chung quanh, ngày càng nhiều người bị bọn họ tìm ra.
Nơi ẩn náu của Trì Am không được coi là bí mật, chỉ ở giữa một bức tường và một cột đá dày, cô co mình lại giữa khe hở, thở thật nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, một người ếch đi ngang qua cột đá, Trì Am không khỏi co rụt lại, vẻ mặt căng thẳng, nhìn chăm chú vào kẻ đó.
Người ếch đột nhiên ngửa đầu ra sau, vặn một trăm tám mươi độ khiến Trì Am nhìn thấy mà phải hít vào một hơi, không biết đây là sinh vật gì mà có thể vặn cổ ra tới sau gáy thế này. -
- Cảnh tượng này rất kỳ quái, dù tâm tính Trì Am rất mạnh mẽ thì lúc này cũng phải giật mình.
Người ếch nhìn về phía cô, thấy rõ ràng Trì Am đang ẩn nấp, trên khuôn mặt phẳng lì của nó liền lộ ra ý cười, cái miệng thắng một đường mở ra, lộ ra răng nanh quái dị bên trong, trông hết sức kinh khủng. Thanh kim loại trong tay nó đâm vào tim Trì Am.
Trì Am nhanh chóng giữ lấy thanh kim loại đang đâm vào tim mình, dùng linh lực cho trên tay, dễ dàng giật lấy thanh kim loại.
Người ếch không ngờ cô lại dám chộp lấy thanh kim loại của mình, nó hơi sơ sẩy, sau đó theo quán tính lảo đảo người về phía Trì Am.
Trì Am tay mắt lanh lẹ cầm thanh kim loại siết cố người ếch rồi lôi nó vào góc hẻo lánh.
Không biết thanh kim loại này được làm từ chất liệu gì. Cầm rất nhẹ, có thể bỏ qua trọng lượng của nó khi cầm trên tay, nhưng kết cấu lại rất cứng. Trì Am cầm nó để siết cổ người ếch, chỉ hơi dùng lực là cổ người ếch đã đứt, mềm oặt rủ xuống.
Trì Am giữ cơ thể người ếch, từ từ đặt xuống mà không gây ra tiếng động nào.
Đột nhiên, cô quay đầu nhìn người đang nấp sau cánh cửa cách đó không xa, đó là một thanh niên trẻ tuổi đang kinh ngạc nhìn cô.
Trì Am phớt lờ anh ta, tiếp tục lặng lẽ nhìn đám người ếch đang đi lại tìm kiếm con người, nếu bị người ếch phát hiện thì cô sẽ ra tay giết chúng.
Người ếch không coi những con người ẩn náu này là con người, hễ thấy là chúng sẽ dùng gậy đánh trước cho bể đầu chảy máu rồi trực tiếp kéo đi.
Trì Am để ý thấy bọn người ếch kéo những người bị thương hoặc bị giết đi đến chỗ cách đó không xa, chất đống họ ở đó như hàng hóa.
Sau một lát, người ếch tìm kiếm người ở chung quanh ngày càng ít, những người ếch tập trung chỗ chất đống nhân loại cách đó không xa đang châu đầu kề tai thảo luận chuyện gì đó, hành vi và thói quen rất giống con người.
Sau khi đám người ếch giao lưu một lúc từ phía xa chợt vang lên tiếng động cơ, sau đó từ xa xuất hiện một tảng sắt to lớn, chẳng mấy chốc đã bay lơ lửng đến trước mặt nhóm người ếch.
Tảng sắt lơ lửng trên mặt đất, trên đó có một cánh cửa mở ra, thang máy hạ xuống, sau đó đám người ếch cõng con người trên mặt đất lên rồi đi theo thứ tự vào trong tảng sắt.
Cho đến khi tất cả đám người ếch đều đã rời đi, cánh cửa trên tảng sắt đóng lại và bay đi.
Lúc này, sương mù dày đặc đã tan bớt, trời đã hứng sáng.
Trong ánh sáng ban ngày, cuối cùng Trì Am cũng có thể nhìn rõ ra khung cảnh xung quanh.
Đây là một thành phố đổ nát. Trên đường có thể nhìn thấy những tòa nhà đổ nát ở khắp nơi. Những bức tường nham nhở phủ một lớp khói bụi. Trên những bức tường đổ nát có đầy dấu vết bị xói mòn theo năm tháng, giống như một thành phố cũ nát bị đã nhiều năm không được tu sửa, cũ kỹ và xám xịt. Tuy nhiên, Trì Am vẫn có thể nhận ra từ những dấu vết đố nát rằng đây là một thành phố hiện đại, quần áo những người bị tấn công kia cũng là đồ hiện đại.
Có vẻ như thế giới lần này là một thế giới hiện đại, nhưng cũng hơi khác.
Từ những người ếch có bề ngoài kỳ lạ kia đến sự tồn tại của loại xe bay kia, tất cả đều cho thấy thế giới này không hề quen thuộc với cô, khoa học kỹ thuật của nơi này còn tân tiến hơn rất nhiều so với thế giới hiện đại của cô.
Lúc này khắp nơi hoàn toàn yên tĩnh, bầu trời phía xa ảm đạm, thành phố đổ nát vô cùng tĩnh lặng Sau khi đám người ếch rời đi, những người đang trốn cũng dè dặt đi ra khỏi nơi ẩn nấp, họ nhìn ra ngoài bằng ánh mắt cảnh giác, vẫn tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi.
Trì Am cũng không ra khỏi nơi ẩn nấp, cô mới đến, mặc dù không biết thế giới này là thế giới gì, nhưng cô tin rằng những con người ẩn nấp xung quanh cô nhất định phải có quy tắc hành động riêng.
Quả nhiên, sau khoảng nửa giờ, chợt có tiếng động cơ truyền tới.
Sau đó, một chiếc xe bay giống như tảng sắt đã chở đám người ếch đi đang phóng tới từ đằng xa, cuốn lên bụi mù khắp trời.
Trên bầu trời dường như có một con chim khổng lồ bay ngang qua, nhưng sau khi cẩn thận quan sát thì Trì Am phát hiện đó không phải là một con chim, mà là một người chim.
Người chim từ trên trời bay xuống, đáp xuống một tòa nhà ba tầng cách đó không xa.
So với người ếch trước đó thì người chim trông giống người hơn. Nét mặt có dấu vết của loài chim, mũi sâu và nhọn. Đầu phủ một lớp lông trắng giống như lông vũ. Trên người người kia mặc bộ quần áo liền thân màu xám, trên lưng có một đôi cánh màu xám. Khi anh ta tiếp đất, đội cánh cụp lại buông thõng xuống phía sau anh ta.
Người chim nhìn xuống thành phố bên dưới, tìm kiếm thứ gì đó với đôi mắt sắc bén.
Một cơn gió từ nơi bỏ hoang thổi tung bụi mù đã tích tụ nhiều năm trên đường phố lên, cảnh tượng đổ nát và hoang tàn, không hề có sinh khí.
Người chim không phát hiện ra thứ gì, mất một lúc sau anh ta mới thu ánh mắt lại, sải cánh bay về phía bầu trời, sau đó biến mất ở chân trời.
Lại qua một giờ nữa, cuối cùng dù là bầu trời hay mặt đất của nơi này cũng đã khôi phục sự bình tĩnh, những người đang trốn mới cần thận chui ra từ chỗ ẩn nấp, tận dụng bóng của các tòa nhà xung quanh để thận trọng đi về một tòa nhà cao cách đó không xa.
Trì Am ôm ba lô trong ngực, cũng lặng lẽ lẻn vào đi theo đám người.