Cuối cùng nửa tháng hội nghị quân sự cũng kết thúc, nhân viên tham dự hội nghị lục tục rời khỏi thành phố trung tâm.
Trước lúc rời thành phố trung tâm, Tư Ngang nhận được lời mời nhiệt tình của tổng thống liên minh, kêu anh dẫn Trì Am tới làm khách ở phủ tổng thống. Tự Ngang không tiện từ chối lời mời của hai người họ, đành phải đưa cô đi.
Tổng thống liên minh loài người là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi. Ông ta có vẻ ngoài vô cùng tuấn tú, dáng người cường tráng vạm vỡ. Cơ bắp giấu sau lớp quân trang cứng ngắc lạnh lẽo kia ẩn chứa sức bùng nổ mạnh mẽ, không ai có thể phủ nhận sự cường đại của ông ta.
Thế giới này, kẻ mạnh đứng đầu, chỉ có kẻ mạnh mới có thể ngồi trên vị trí càng cao, không có hề dựa vào bất cứ điều may mắn nào.
Tổng thống vừa nhìn thấy Tự Ngang đã lập tức ôm anh, nói: “Tự Ngang, đã lâu không gặp, tôi vẫn luôn chờ cậu rửa sạch tội danh của mình rồi đến thành phố trung tâm đấy! Tôi tin rằng chỉ cần cậu đến đây, nhất định có thể càng phát triển hơn!”
Tư Ngang khẽ nhướng mày, làm như vậy khiến anh thoạt nhìn có vẻ vô cùng kiêu ngạo, anh chậm rãi nói: “Tôi biết, nhưng tôi không hứng thú với những điều này.”
Tổng thống mỉm cười, khuôn mặt cứng rắn cùng lạnh lẽo của ông ta trở nên ôn hòa bởi nụ cười ấy, khiến ông ta trông càng thân thiết hơn nhiều, sau đó nói: “Tôi biết cậu từ nhỏ chính là một đứa trẻ đặc biệt, nhất là quan điểm chọn bạn đời của mình, thật sự khiến tôi cảm thấy khó tin. Lúc ấy tôi còn tưởng rằng cả đời này của cậu nhất định sẽ phải cô đơn đến già, vĩnh viễn không thể giải khóa gen của mình được. Nhưng mà rõ ràng ông trời ưu ái cậu.”
Tổng thống nói xong, liếc nhìn Trì Am đang trò chuyện với phu nhân của mình với ý vị sâu xa.
Tư Ngang tiện đà gật đầu lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, quả thật ông trời rất ưu ái tôi.”
Tổng thống nào không nhìn ra anh đang tỏ ra tức giận với việc lần trước phu nhân tổng thống tới thăm dò Trì Am. Tuy rằng đây có thể coi là một chuyện vụn vặt không đáng để bụng trong cuộc sống. Nhưng nếu như khi ấy cô sợ hãi với thân phận của bà ta, bị thuyết phục hoặc bị bà ta ép buộc phải thỏa hiệp, thì đều là đòn đả kích cực mạnh với anh.
Người đàn ông này luôn theo đuổi sự hoàn mỹ từ nhỏ, không chấp nhận được sự khuyết thiếu dù chỉ một chút.
Anh cũng không cho phép người phụ nữ đã ở bên mình lại nảy sinh tâm tư khác, một chút cũng không được. Cô chỉ có thể hoàn toàn thuộc về anh, bất kể là cơ thể hay tâm hồn, không thể giống như những người phụ nữ khác trong thế giới này. Tính chiếm hữu của anh đáng sợ đến khiếp người, hết thảy đều giấu dưới vẻ ngoài lạnh bằng.
May là biểu hiện của Trì Am vô cùng tốt, không hề phụ sự tin tưởng của Tư Ngang.
Dù sao tổng thống cũng có chút đuối lý, cười hai ha hai tiếng rồi lướt qua chuyện này, tiếp đón họ đi vào phòng khách uống trà.
Lần này tổng thống lấy danh nghĩa bậc cha chú mời hai người Tự Ngang đến làm khách. Cho nên ngoài hai vợ chồng tổng thống ra, không có những người dự thừa nào khác. Nếu như không nghĩ tới những chuyện khác, thì chính là một gia đình bình thường như quan niệm của Trì Am.
Cơm nước xong, Trì Am được phu nhân tổng thống dẫn đi ngắm hoa trong nhà ấm chuyên nuôi trồng hoa. Bà ta biết Trì Am thích nghiên cứu các hoa cỏ kỳ lạ, cho nên vô cùng vui vẻ chuyện trò những đề tài chung với cô, coi như xin lỗi việc đường dột thăm dò lần trước. Thậm chí bà ta còn tặng mấy bồn thảo dược hiểm có cho Trì Am.
Tư Ngang lại nói chuyện với tổng thống trong phòng làm việc, đang bàn bạc về chuyện của khu sinh sản.
“Lễ Giáng Sinh diễn ra mười năm một lần đã sắp tới. Tự Ngang, lần này không biết các khu vực có thể phân chia bao nhiêu người tiến vào khu sinh sản. Khu năm của các cậu phải cố gắng một chút, lần này tranh thủ có được nhiều phụ nữ càng tốt.” Tổng thống khích lệ nói.
Tư Ngang hờ hững đáp lại một tiếng, trông có vẻ cũng không thích thú cho lắm, nhưng cũng không từ chối.
Tổng thống thấy thế không nhịn được thở dài một tiếng, xem ra Tư Ngang thật sự không hứng thú với vị trí tổng thống liên minh này. Ông ta cảm thấy vô cùng đáng tiếc vì điều này.
Sau khi kết thúc buổi thăm hỏi gia đình tổng thống như lời mời, cuối cùng bọn họ ngồi xe huyền phù rời khỏi thành phố trung tâm.
Từ sau khi rời thành phố trung tâm, Tư Ngang để Nguyên Tịch dẫn dắt một đám lính về khu năm trước. Còn mình dắt thân vệ tới khu bốn, đi thăm người chị Trì Mộng đang bị bệnh của Trì Am.
Khi xe huyền phù đi ngang qua biên giới khu bốn, Trì Am nhìn thấy điểm dừng chân đầu tiên lúc cô đến thế giới này. Thành cổ ở nơi hoang dã cùng với hang ổ của đám bò cạp đỏ cách đó chỗ đó không xa.
Khi ấy bò cạp đỏ sinh sản được rất nhiều tinh quặng ở nơi đó, bị Lục Hành đi ngang qua vét sạch toàn bộ, dọn hết không để lại một chút nào.
Sau khi đám bò cạp đỏ bị tóm hết một mẻ, dĩ nhiên những con chạy thoát được sẽ không ngốc đến nỗi lại xây dựng hang ổ của mình ở cùng một vị trí, mà là sẽ tìm một nơi bí ẩn gần đó sinh sản ra tinh thể bò cạp đỏ.
Chỉ cần là côn trùng hay thủ biến dị, đều có cách thức sinh tồn của chính mình, sẽ không ngốc đến độ thường xuyên bị các chủng tộc có trí tuệ xốc ổ.
Tư Ngang kêu xe huyền phù dừng lại trước cổ thành rách nát nơi hoang vu kia, sau đó xuống xe cùng Trì Am đi dạo gần đó.
Họ dạo loanh quanh trong thành tòa thành cổ này trước, thậm chí Trì Am còn dẫn theo Tư Ngang tiến vào thông đạo ngầm của nơi này, để anh trải nghiệm một chút.
Nghe nói thông đạo ngầm này là do con người thời xưa xây dựng lên, nhằm tránh né sự đe dọa của Vũ tộc từ trên bầu trời cùng với người Romasen dưới mặt đất, hình thành nên thông đạo hoàn thiện của thành phố ngầm bên dưới.
Đáng tiếc sau khi con người di cư, khoa học kỹ thuật phát triển, xây dựng lên những bức tường gang thép hiện đại hóa. Những thành phố này cũng dần trở thành những tòa thành cổ bị bỏ hoang. Nhưng thành phố ngầm của những thành cổ này thì vẫn được đám người đào vàng bình thường sử dụng. Ngày thường mỗi khi họ hoạt động nơi hoang vu, sẽ trốn vào trong thông đạo ngầm ở dưới đất. Như vậy có thể tránh được tai mắt Vũ tộc trên trời cùng với người Romasen.
Đi trong thông đạo ngầm ẩm ướt âm u, trên đỉnh đầu chỉ có một trảm đèn tường tối tăm. Đối với Tư Ngang mà nói, trải nghiệm này cực kỳ mới mẻ. Nhưng suốt cả quá trình, anh vẫn nắm chặt bàn tay mềm mại của người bên cạnh trong tay.
Trì Am mở miệng trêu đùa anh: “Đừng căng thẳng, nơi này là địa bản của con người, thường xuyên có người trông coi, ngay cả giun dưới đất cũng không vào được.”
Trì Am vừa thốt ra lời này, Tư Ngang đã không chút do dự lấy súng ra, sủng giảm thanh lặng yên không một tiếng động giết chết một sinh vật.
Trì Am: “...”
Mẹ kiếp!
Trì Am đi đến trước mặt sinh vật bị Tư Ngang bắn chết. Cô cực kỳ tức giận khi nhìn thấy làn da màu xanh sáng bóng giống người ếch Romasen kia. Nhưng khi cơn giận đã qua, cô lập tức suy tư đến hành vi của đám người này.
“Xem ra thông đạo ngầm ở đây đã không còn an toàn nữa rồi. Lần này đi đến khu bốn phải để quan chấp hành của nơi đó tuyên bố chuyện này với người bình thường, tránh cho càng có nhiều nhân loại không cẩn thận trở thành thức ăn cho chúng.” Trì Am lạnh lùng nói.
Tư Ngang đáp lại một tiếng, cảm giác được sự lưu thông trong không khí, tiếp tục dẫn theo cô phục kích đám Romasen đã tiến vào thông đạo ngầm kia. Hơn nữa anh còn gửi tin tức cho Lục Hành ở trên mặt đất, kêu anh ta cử người canh giữ toàn bộ lối ra, chặn giết tất cả người Romasen vượt ranh giới.
Người Romasen là một loài chủng tộc tham lam, chúng thường xuyên không thỏa mãn với đồ ăn trong địa bàn của chính mình, không che phiền phức mà vượt rào, tiến vào biên giới của con người. Chúng giống như châu chấu, cướp bóc những nhân loại bình thường không có vũ khí, bắt về trở thành đồ ăn như dê hai chân.
Vì vậy, khi con người gặp phải người Romasen đều không do dự giết chết, không để chúng sống sót.
Họ ở dưới thông đạo ngầm một lúc lâu, sau khi đã giết hết đám Romasen tiến vào nơi này, mới trở lại mặt đất.
“Trong mỏ quặng tinh thể bò cạp đỏ bên kia cũng có người Romasen.” Lục Hành đi tới báo cáo: “Có vẻ như bọn chúng cũng coi trọng tinh thể bò cạp đỏ bên kia, tránh né đội tuần tra của nhân loại, gần đây đều cử người của họ đến canh giữ nơi này.”
Lục Hành cảm thấy hơi đắc ý khi nhớ tới cảnh tượng năm đó mình dẫn người đến dọn sạch tinh thể bò cạp đỏ.
Tuy nhiên vẻ đắc ý này nhanh chóng bị cắt ngang bởi động tác nhíu mày lau kiếm của người phụ nữ. Trong lòng anh ta bỗng chốc cảm khái, nào nghĩ tới cậu nhóc cả người dơ bẩn chiến đấu cùng bò cạp đỏ năm đó sẽ là một cô gái, lại còn càng lúc càng nguy hiểm hung dữ.
Điều khiến anh ta càng tiếc nuối hơn đó là rõ ràng mình là người đầu tiên phát hiện ra thân phận của cô, nhưng cuối cùng cô lại lựa chọn Tư Ngang.