Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 459

Tốn hết mười năm, linh độc trong người Trì Am mới được lọc sạch.

Khi tia linh độc cuối cùng được hút ra, Trì Am cảm thấy sức khỏe mình dễ chịu và nhẹ nhõm không diễn tả hết, dường như cơ thể bệnh tật trầm kha lâu ngày bỗng chốc khỏi hẳn, thay đổi thành một người mới. Giây phút ấy, linh lực cuồn cuộn trào dâng trong cơ thể nàng hết đợt này tới đợt khác, thiếu chút đã đánh bay cả Tư Ngang đang giúp nàng dẫn độc.

Tư Ngang sớm có chuẩn bị, một tay hắn quét qua, vu lực vô hình tạo thành kết giới giữ hai người vào bên trong. Linh lực của nàng cũng bị nhốt lại trong vùng kết giới ấy, không để lọt ra gây ra chú ý của bên ngoài.

Nơi đây là thánh địa của Vu tộc, nếu linh lực của nàng bị lọt ra ngoài chẳng khác nào đang bảo với tất cả Vu tộc rằng có một Linh Đồ Sư Nhân tộc cấp bậc Tông sư chạy đến địa bàn Vu tộc.

Đến lúc đó, cho dù có Tư Ngang bao che cũng sẽ dẫn đến phiền phức vô cùng lớn.

“Nàng thu linh lực lại đi.” Tư Ngang cúi đầu, chạm lên trán nàng, cơ thể hai người vẫn dây dưa thân mật như thế. Lúc này hắn cũng chẳng còn lo được những thứ đó nữa, gió hình thành bởi linh lực đang cuốn loạn xung quanh như muốn phá vỡ chiếc lồng kiên cố. Hắn hướng dẫn từng câu từng chữ để nàng thu lại linh lực, cuối cùng nói: “Linh lực là một phần trong cơ thể nàng, nàng dùng trái tim để cảm nhận chúng, khống chế chúng, để bọn chúng nghe theo sai bảo của nàng, dẫn vào đan điền của nàng…”

Trì Am nhắm mắt, chăm chú tới cơ thể mình, nhìn rõ những linh lực hỗn loạn ấy, sau đó chầm chậm dẫn dắt chúng, để bọn chúng thu rút lại về trong đan điền.

Trong đan điền rất nhanh ngưng tụ một vòng sáng, lấp lóe ra linh quang dịu êm.

Cho đến khi tất cả linh lực được thu về trong đan điền, Trì Am mở mắt, đôi mắt có linh lực mới xuất hiện càng thêm đen nháy, dường như đang có cả bầu trời sao lấp lánh trong đó.

Đôi mắt nàng sáng lên nhìn Tư Ngang, vui vẻ nói: “Tư Ngang, ta thành công rồi.”

Khóe môi Tư Ngang cũng dương cao tạo thành nụ cười vô cùng quyến rũ, hắn vẫn đỡ lấy nàng, nói: “Tốt lắm, tiếp sau đến lượt ta rồi.”

Trì Am chớp mắt, đang muốn hỏi hắn “cái gì” thì đã bị hắn ôm đổi thành tư thế khác, lúc này nàng mới nghĩ ra hai người còn đang trần truồng ôm nhau, cơ thể vẫn còn dính chặt mật thiết, càng cảm nhận rõ ràng hơn thay đổi trong cơ thể hắn.

Nàng có chút hoảng hốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì tiếp đó đã bị hắn cuốn vào màn kích tình thuần túy. Lúc này không còn linh độc quấy nhiễu, cũng không còn hoan ái vì mục đích trị thương, chỉ còn dây dưa thuần túy. Cơ thể buông lỏng, không cần nghĩ tới bất kỳ điều gì khác, chỉ còn lại những cảm nhận bản năng nhất của cơ thể.

Dường như đang muốn bù lại những phần còn thiếu của mười năm qua.

Trì Am như sắp bị ép khô.

Rõ ràng cơ thể nàng không còn linh độc nữa, linh lực lại tràn đầy, lẽ ra cơ thể phải vô cùng mạnh mẽ, nhưng gặp phải Thiên Vu đại nhân có vu lực vô cùng khủng khiếp, thiếu chút nữa Trì Am cũng “đi đời”.

Một lần nữa nàng được trải nghiệm cảm giác eo đau nhức mềm oặt, cảm giác như bản thân mình hỏng hẳn.

Thiên Vu đại nhân thong thả ôm lấy cơ thể sắp không xong của nàng vào lòng, độ cho nàng chút thuốc hồi phục thể lực, sau đó lại dùng vu lực xoa dịu huyệt vị trên cơ thể nàng.

Không còn quấy nhiễu của linh độc, khi vu lực của hắn vỗ về, cả người nàng cảm thấy dễ chịu tới mức muốn dính liền tới lồng ngực hắn.

Người đàn ông này quả là người khiến nàng vừa yêu mà vừa hận.

Đến khi cuối cùng đôi chân của nàng run rẩy bước xuống nền đất, Tư Ngang mới nói: “Vừa hay, lễ tế Vu Thần Nhật hôm qua mới bắt đầu rồi, đoàn tham dự của Nhân tộc cũng đã tới.”

Vu Thần Nhật mười năm một lần lại đến.

Trì Am không khỏi bùi ngùi, ngày tháng qua đi một năm mà như chỉ một ngày, quanh đi quẩn lại đã hết mười năm.

Trong mười năm này, nàng cũng không sống dễ dàng gì.

“Lần này thay mặt cho Nhân tộc đến Vu tộc là ai?” Trì Am lên tiếng hỏi.

“Ta không rõ.” Thiên Vu đại nhân tỏ ra lạnh lùng kiêu ngạo, như không hề để tâm tới việc thường ấy.

Trì Am lập tức quắc mắt nhìn hắn: “Vậy huynh còn không mau sai người đi hỏi đi? Người của bộ lạc Nhã Cách chắc cũng đã tới rồi, ta muốn đi thăm Tùng La, muộn một chút mới quay lại.”

Nói xong, nàng lại hôn lên mặt hắn, vui vẻ chạy vụt đi.

Tư Ngang vẫn đứng ở hành lang, dõi mắt theo bóng hình nàng đi xa, lát sau mới mỉm cười.

So với cô gái yếu đuối yên tĩnh mười năm trước, cô gái hoạt bát đầy sức sống bây giờ càng khiến cho hắn động lòng hơn. Dường như trong bóng tối mịt mù, có sức mạnh của các vì sao đang nói với hắn, người mà hai trăm năm qua hắn mải miết đi tìm chính là nàng.

Từ mười năm trước, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng trong đám đông của lễ tế, sức mạnh của các vì sao đã chỉ dẫn cho hắn, người mà hắn tìm kiếm không được kia cuối cùng đã chủ động đến bên cạnh hắn.

Không cần hắn phải ngồi trong Thần Điện sâu hun hút kia tính toán, chỉ cần ánh mắt đầu tiên nhìn nàng, hắn đã biết nàng là người mình muốn tìm.

Dường như chỉ dựa vào cảm giác đã có thể xác định.



Trì Am xuyên qua đám đông tìm đến căn lều bán thuốc của bộ lạc Nhã Cách, nhìn thấy Tùng La đã hai mươi sáu tuổi đang giúp người trong tộc bán hàng.

Khoảng thời gian mười năm khiến cho thiếu nữ ngây thơ trong sáng năm đó trở thành cô gái mặt mũi sáng sủa như bây giờ.

“Tùng La!” Trì Am cười tươi gọi.

Tùng La quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy Trì Am vẫn trong bộ đồ Ngự Thần của cô gái Vu tộc, khuôn mặt nàng ấy tỏ rõ vui mừng, cười gọi: “A Am!”

Tùng La quay qua nói với người trong tộc rồi chạy vội đến ôm lấy Trì Am.

“A Am, lâu rồi không gặp, sức khỏe của ngươi thế nào rồi? Đã trị khỏi bệnh chưa? Mấy ngày trước ta đã tới thành Thiên Hòa, vốn muốn đi thăm ngươi trước nhưng không biết ngươi sống ở đâu, lại cũng không thể vào Thần Điện nên chỉ đành đợi ngươi đến tìm ta thôi. Nhìn sắc mặt của ngươi bây giờ rất tốt, có phải đã trị khỏi bệnh rồi không…”

Vừa gặp mặt, Tùng La đã hết lời này tới câu khác hỏi nàng bao câu hỏi, tốc độ nói của nàng ấy rất nhanh, nghe xong mà Trì Am không nhịn được cười.

Trì Am kéo nàng ấy đứng dưới tán cây Tương Tư, quay người một vòng, cười nói: “Đã khỏi hẳn rồi. Tùng La, sau này ngươi không cần lo lắng cho ta nữa.”

Tùng La vui vẻ cười lớn, kích động nói: “Tư Ngang đại nhân quả thật lợi hại. Đúng rồi, người và Tư Ngang đại nhân thế nào rồi?”

“Chúng ta tốt lắm, vẫn đang ở bên nhau.”

Tùng La đánh giá nàng, từ đáy lòng cảm động nói: “Tốt quá rồi, chỉ cần ngươi hạnh phúc thôi, mọi chuyện khác không là gì cả.”

Mắt mày Trì Am dịu dàng nhìn cô gái trước mặt.

Nàng lấy tinh thạch màu trắng sữa từ túi đeo bên người, đưa cho Tùng La: “Tùng La, cho ngươi cái này, nếu ngươi gặp phải nguy hiểm gì chỉ cần truyền vu lực vào đó, nó sẽ bảo vệ cho ngươi.”

Tùng La hiếu kỳ nhìn ngắm, cảm nhận sức mạnh trong tinh thạch, nàng ấy tỏ ra kinh ngạc: “Đây là…”

Trì Am suỵt một tiếng, thì thầm nói: “Đá linh lực của ta đấy, đừng để người khác phát hiện ra nhé.”

Tùng La gấp rút gật đầu, trong lòng vô cùng cảm động.

Cũng giống như Vu tộc, Linh Đồ Sư của Nhân tộc chỉ cần đạt được đến một đẳng cấp nhất định cũng có thể ngưng kết linh lực của mình thành đá linh lực. Nhưng cũng chỉ có người Tông gia mới có thể làm được như thế, vì dù sao đây cũng tính như kỹ năng sống. Trì Am bị đàn áp mười mấy năm trời, giây phút linh độc được trừ bỏ, linh lực dồi dào tuôn trào không dứt nên dễ dàng ngưng kết ra được đá linh lực.

“Thì ra ngươi thực sự là người của Tông gia Nhân tộc…” Tùng La nhìn Trì Am, có ý tiếc nuối cho nàng.

Linh lực của A Am mạnh như thế, địa vị thân phận của nàng ở Tông gia chắc chắn rất cao, tiếc là trí nhớ của nàng bị linh đồ cấp Thần phong ấn nên cả đời này cũng không thể nhớ được quá khứ nữa. Cho dù có quay trở lại Tông gia Nhân tộc, cũng chỉ sợ rằng không được thuận lợi, còn cả những người âm thầm ám hại nàng nữa, không biết bọn họ sẽ lại âm mưu đối phó nàng không, mọi việc vẫn rất bất lợi cho Trì Am…
Bình Luận (0)
Comment