Bỗng chốc, Tùng La nghĩ đến rất nhiều thứ, không nhịn được lại cảm thấy lo lắng cho nàng.
Sao Trì Am không nhìn ra được nỗi lòng của cô nương này chứ, nàng không kiềm được mà cười rộ lên, nói: “Ngươi không cần lo lắng cho ta, bây giờ phong ấn của Quỷ tộc bị phá rồi, ngày tháng sau này ngươi cũng phải cẩn thận, nói không chừng đợi ta báo thù xong rồi sẽ quay trở lại Vu tộc dưỡng lão đấy.”
Tùng La vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, lời nói của Trì Am nằm ngoài suy nghĩ của nàng ấy.
Ai cũng biết rằng Linh Đồ Sư Tông gia của Nhân tộc nghiêm cấm hôn tang cưới gả, Trì Am có lệnh bài thân phận, nàng còn ngưng kết ra được đá linh lực, có thể thấy được thân phận của nàng cao quý, chắc chắn là người của Tông gia. Nhưng nàng lại nói sau này muốn đến Vu tộc để dưỡng lão, vậy chỉ có một khả năng là sau khi nàng báo thù, sẽ vứt bỏ lại mọi thứ trước kia, chỉ dùng thân phận A Am đến Vu tộc.
Tùng La coi Trì Am như người thân trong nhà, vốn dĩ nàng ấy còn đang cảm thấy mất mát vì nàng đã chữa khỏi bệnh sẽ đi không trở lại nữa, nhưng không ngờ còn có niềm vui bất ngờ như thế.
Tùng La vui vẻ quay về.
Trì Am đứng ở đầu phố, mỉm cười nhìn theo nam nữ thanh niên Vu tộc đang vui vẻ đuổi theo nhìn đá vu lực trên không trung, khuôn mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tươi tắn khiến cả thế giới này đều có vẻ hòa bình tốt đẹp.
Hòa bình này so sánh với những nơi bị Quỷ tộc bóc lột bên ngoài thực sự quá hạnh phúc.
Trì Am nhìn một lát mới quay người rời đi, bước về hướng khu nghỉ ngơi của Nhân tộc.
Cách biệt mười năm nhưng vừa liếc mắt Trì Am đã nhận ra Thiên Thanh đang đi từ khu nghỉ ngơi của Nhân tộc ra.
Hắn ta đã từ một Kiếm Sư cấp Nhân luyện đến Kiếm Sư cấp Thiên, thực lực tiến được một bước lớn, thực sự tiến vào cấp bậc cao thủ. Khuôn mặt còn có nét non nớt giờ cũng đã có thêm vài phần góc cạnh của đàn ông trưởng thành, so với mười năm trước hắn ta càng thêm trầm ổn, giỏi giang hơn.
Thiên Thanh cũng chỉ mới nhìn qua đã nhận ra Trì Am, khuôn mặt hắn ta không giấu nổi để lộ biểu cảm kỳ lạ rất khó hình dung.
Trong lòng Trì Am hơi động, bèn bước đến dưới gốc cây Tương Tư bên phố.
Một lát sau, Thiên Thanh đi tới, giả vờ như vô tình gặp được nàng, nói: “A Am cô nương, lâu rồi không gặp.”
Trì Am mỉm cười, đáp: “Lâu rồi không gặp, Thiên Thanh công tử, không biết lần này là vị đại nhân nào dẫn đoàn đại biểu của Nhân tộc đến tham dự lễ tế Vu tộc?”
“Là cô cô của ta, vốn lúc đầu người đi lần này là tộc trưởng của Trịnh gia, nhưng cô cô ngược xuôi một chập thay thế cho tộc trưởng Trịnh gia có được cơ hội này. Vậy nên ta cũng cầu xin người nhà đi cùng cô cô tới đây học hỏi.” Thiên Thanh trả lời nàng, nhưng trong biểu cảm của hắn ta lại có phần phức tạp.
Trì Am không nói gì, chỉ nhìn hắn ta.
Thiên Thanh muốn nói gì đó nhưng ngập ngừng mãi, cuối cùng hắn ta không nhịn được hỏi: “A Am cô nương, người thực sự là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh của Tông gia sao?”
Trì Am nhướng mày nhìn khuôn mặt không dám chắc của chàng thanh niên giờ đây đã trở nên trầm ổn, nàng mỉm cười. Nét mắt vốn ôn hoà lộ ra vài phần kiêu ngạo tự có, cả người nàng như trở nên xán lạn tươi đẹp.
“Thiên Thanh công tử có thể nói những lời này chắc hẳn đã phát hiện ra phía Tông gia cũng có một vị lệnh chủ Bạch Hổ rồi à?” Trì Am đủng đỉnh nói: “Hoặc là, lệnh chủ Bạch Hổ kia vẫn luôn ở Tông gia, không hề mất tích… Ta đoán thử nhé, có phải đã từng có tin tức lan truyền là lệnh chủ Bạch Hổ bị thương cần tĩnh dưỡng, bây giờ thương thế cũng đã khỏi rồi không?”
Biểu cảm ngạc nhiên của Thiên Thanh đã chứng minh cho những phỏng đoán của Trì Am, hắn ta vô thức nói: “Sao người biết được?”
Vừa hỏi xong, hắn ta mới hình dung ra mình đã hỏi một vấn đề ngu ngốc.
Tại sao lại biết? Nhưng từ linh độc trên người nàng cũng có thể đoán ra.
Nếu nàng không gặp được Tư Ngang, chỉ sợ mười năm qua, linh độc đã cắn nuốt thân thể nàng thành vũng máu, thế gian này không còn người tên Trì Am nữa rồi. Cho dù nàng có lệnh bài thân phận lệnh chủ Bạch Hổ thì cũng có sao, người đã chết rồi, mọi chuyện cũng xong luôn, ai còn đi tìm hiểu lệnh chủ Bạch Hổ chết thế nào nữa? Tuy Tông gia rất thần bí đối với người ngoài nhưng trong gia tộc có nhiều thiên tài xuất sắc như thế, tự khắc sẽ có người không phục bốn vị lệnh chủ, địa vị của bốn vị cũng không tuyệt đối vững vàng, chỉ cần để người khác tìm được chút cơ hội nào thôi là có thể thay được lệnh chủ mới ngay.
Trì Am nghĩ đến mình làm lệnh chủ Bạch Hổ một trăm ba mươi năm, chắc chắn cũng không dễ dàng gì.
Thiên Thanh nhìn dáng vẻ trầm ngâm của nàng mà không biết nàng đang nghĩ điều gì, trong lòng hắn ta cũng cảm thấy sợ hãi, vì dù sao nàng cũng là lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh hơn trăm năm qua, không phải là người mà một đứa nhóc mới lớn như hắn ta có thể so được.
Hắn hạ giọng nói: “Lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh, rốt cuộc người đến Vu tộc để làm gì? Vị lệnh chủ Bạch Hổ ở Tông gia kia là thế thân của người sao?”
Trì Am bí hiểm khó dò, đáp: “Chuyện này không liên quan tới ngươi.”
Thiên Thanh nghe được câu trả lời ấy, thần sắc u ám, trong lòng sinh ra những phỏng đoán giống với Thủy Nguyệt Hoa.
Bọn họ đều cho rằng Trì Am cố ý khiến bản thân mình bị thương để dễ dàng chạy tới Vu tộc làm việc. Tuy bọn họ không biết nàng muốn làm chuyện gì nhưng nhìn nàng quan hệ mật thiết với Đại Vu Thần Điện như thế, có được sự tín nhiệm của một vị Đại Vu Thần Điện cũng không dễ dàng gì, vậy mà nàng lại giấu giếm tên tuổi để tiếp cận Đại Vu Thần Điện, cũng thấy được mưu đồ của nàng không nhỏ.
Còn về vị lệnh chủ Bạch Hổ Lệnh ở Tông gia kia, bọn họ đều cho rằng đó là thế thân mà Trì Am đẩy ra.
Trì Am hiểu rõ suy nghĩ của Thiên Thanh, cũng không khó đoán ra được cách nghĩ của Thủy Nguyệt Hoa.
Nàng âm thầm thở dài, rõ ràng cho đến bây giờ Tông gia cũng không truyền ra bất cứ tin tức nào. Chứng tỏ người hại nàng lúc trước có thể ra tay với nàng chắc chắn đã có chuẩn bị kỹ càng. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng lúc chưa bị phong ấn ký ức, nàng đã tự tay bày ra âm mưu này, vì dù sao Nhân tộc vẫn luôn như hổ rình mồi chăm chăm nhắm vào Vu tộc.
Trì Am không muốn nghĩ người khác bỉ ổi quá như thế, nhưng Nhân tộc quả thực bỉ ổi hơn rất nhiều so với Vu tộc.
Trì Am lại nói chuyện thêm vài câu vô thưởng vô phạt với Thiên Thanh rồi cáo từ rời đi.
Trì Am đi dạo mấy vòng trên phố, lúc quay lại toà nhà ở trên ngõ nhỏ thanh tĩnh, nàng phát hiện Tư Ngang đã trở về.
Hắn ngồi hóng gió trên hành lang bằng gỗ, bàn tay đang bưng một cốc trà xanh, áo choàng Vu Thần rộng quét cả xuống đất.
Biết nàng về tới nơi, hắn đặt cốc trà xuống, cất tiếng nói: “Nàng về rồi à?”
Trì Am đáp lời, nét mặt đang chìm đắm trong suy nghĩ của nàng trở nên vui vẻ, chạy sà vào lòng hắn.
Người đàn ông ngồi đó vững chãi, tiếp nhận thân hình nàng sà đến, hắn nhấc một chân lên bế nàng lọt vào lòng, vuốt ve khuôn mặt khỏe mạnh hồng hào đầy sức sống của nàng mà nở nụ cười nhàn nhạt. Nụ cười nhẹ nhàng như gió kia luồn qua tán lá Tương Tư, liu thiu nhưng đi vào lòng người.
“Nàng đi chơi vui chứ?” Tư Ngang rót trà cho nàng.
Trì Am vừa uống trà vừa chống tay lên cằm: “Không vui gì cả.”
“Hử?” Hắn chốc chốc lại vỗ lưng nàng, vu lực như tia sáng chiếu rọi tâm trạng u ám của nàng.
Đây là thói quen suốt mười năm qua của hắn, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn thường dùng vu lực đả thông gân mạch, tránh cho linh độc làm đau trong cơ thể nàng.
Mười năm nay, tuy nàng phải chịu đựng đau khổ nhưng cũng coi như thoát khỏi lối mòn, gân mạch được mở rộng nhiều lần, linh lực cũng tăng thêm, chỉ sợ lượng bao hàm linh lực hiện giờ đã không người nào Nhân tộc có thể đuổi kịp. Tiếc là bởi vì không còn trí nhớ nên nàng không biết được những cách làm của Linh Đồ Sư, nguyên một thân linh lực mà không biết dùng thế nào cũng thật phí phạm.
Không, cũng không phí, chỉ cần nàng học lại thì nhất định có thể lấy lại hào quang từng có.
“Gặp lại Tùng La ta vui lắm, thế nhưng… bên phía Nhân tộc, lần này vẫn là Thủy Nguyệt Hoa đến, vừa rồi ta gặp Thiên Thanh nói chuyện với hắn ta một lúc nên có biết một vài chuyện.”
Sắc mặt nàng thờ ơ kể lại những đoán định của mình cho hắn nghe, sau đó thản nhiên nói: “Ta nghĩ, người hại ta hôm đó nhất định là tâm phúc mà ta cực kỳ tin tưởng, theo cách nói của Nhân tộc bên kia sẽ là một tuỳ tùng của ta, hơn nữa chắc chắn là người mà ta nuôi từ nhỏ đến lớn. Bởi vì người đó có thể thay mặt cho ta, nên cho dù ta mất tích cũng chỉ cần người đó có mặt là có thể lấy được tín nhiệm của người dưới trướng mà không có ai nghi ngờ hành tung của ta…”
Tư Ngang yên lặng lắng nghe, cho đến khi nàng nói xong hắn mới lên tiếng: “Cho nên, bây giờ chúng ta chưa xác định được người hại nàng muốn làm gì. Kẻ đó muốn thay thế nàng hay là bắt tay với người khác để phản bội nàng, hay là có mục đích nào khác. Chúng ta vẫn cần tra rõ những nguyên nhân này.”
“Còn có một khả năng nữa, không trừ khả năng trước khi ta mất trí nhớ quả thực đã tự biên tự diễn để lẩn vào Vu tộc.” Trì Am nhiều lời nói thêm một câu.
Sau đó Thiên Vu đại nhân nổi giận rướn người lên, áp thân nàng xuống.
Qua một lúc lâu, Trì Am co người trong lòng hắn, áp khuôn mặt nàng lên lồng ngực vững chãi, lắng nghe nhịp tim trầm ổn của hắn.
Nàng thủ thỉ nói: “Tư Ngang, ta muốn quay trở lại Nhân tộc một chuyến.”