Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 477

Tả Khưu Hàng nhắm mắt lại che giấu nỗi đau trong đó.

“... Trí nhớ của ta bị linh đồ cấp Thần phong ấn, cả đời cũng sẽ không nhớ ra được quá khứ, ta biết.”

Cả đám đông nghe được “linh đồ cấp Thần“ liền xôn xao, sao có người lại cam lòng dùng linh đồ cấp Thần trong truyền thuyết này để làm hại người khác như vậy chứ?

“Ta luôn tự hỏi rốt cuộc là ai đã hại ta thành như vậy? Đối phương có thù hận gì với ta? Lệnh chủ Bạch Hổ của Nhân tộc Tông gia thì người nào có thể dễ dàng hại ta đến mức này? Chắc hẳn là một người thân cận ta rất tin tưởng nên mới thừa dịp tấn công lúc ta không hề đề phòng...”

“Đừng nói nữa!” Trì Mộ đột nhiên kêu ra tiếng, tức giận trừng mắt nhìn, thê lương kêu lên: “Trì Am! Ngươi đủ rồi! Là ta hại ngươi thành ra như vậy, ta không ngờ ngươi lại có thể trở nên như thế này, có thể sống sót, lần này ta thua…”

Trì Am thản nhiên liếc ả ta, thần sắc trên mặt cũng thu lại.

Bây giờ mục tiêu đã đạt được thì không cần phải bóc trần vết sẹo ra nữa.

Nhưng Trì Mộ lại không cam tâm, ả ta oán hận kêu lên: “Tại sao hai ta đều là nữ tử họ Trì mà ta chỉ có thể làm tùy tùng, còn ngươi lại là tiểu thư Tông gia cao quý? Ngươi nói ngươi yêu quý bảo vệ ta, nhưng ngươi có biết khi ta ở trong Tông gia đã sống cuộc sống như thế nào không? Những người đó âm thầm đối xử với ta như thế nào? Ám sát, ngược đãi, nhốt đáy giếng, vĩnh viễn không thấy mặt trời… Chỉ vì người nên họ chưa bao giờ coi ta là người, muốn dùng ta để đả kích ngươi, chỉ để tìm ra điểm yếu của ngươi, kéo ngươi xuống khỏi vị trí lệnh chủ... Ta hận vô cùng, tại sao ngươi lại đưa ta về Tông gia? Cho dù mẹ kế giết ta thì vẫn tốt hơn là ở trong Tông gia chịu những nỗi khổ không dành cho con người đó. Đó thật sự không phải là nơi cho con người ở, loại địa phương đó, loại địa phương đó… A a a…”

Giọng nói của ả ta cực kỳ chói tai, hòa cùng tiếng sấm chợt nổ vang trời.

Đám người bị tiếng kêu của ả ta làm cho giật mình, vốn dĩ muốn nghe xem người Tông gia đối xử với ả ta như thế nào, nhưng khi nghe tiếng kêu vang cùng tiếng sấm, sau đó lại là một tiếng kêu thê lương chói tai khác thì lại khiến mọi người sợ chết khiếp.

“Quỷ tộc …”

Không cần nói bọn họ cũng nhìn thấy chướng khí cuồn cuộn xuất hiện dưới đám mây đen phía chân trời, đó là một luồng khí tức đặc thù của Quỷ tộc, một luồng khí tức khiến người ta không thoải mái.

Phong Thiên Giản đã sớm bày sẵn trận địa, nhưng khi nhìn thấy Quỷ tộc xuất hiện ở đằng kia họ vẫn phải hít vào một hơi lạnh.

Dưới bầu trời đen kịt có vô số Quỷ tộc đếm mãi không hết.

Mặt mũi dữ tợn, vẻ ngoài xanh đen, trong không khí tràn ngập một thứ mùi khiến người ta buồn nôn.

Phong Thiên Giản nhảy vọt lên chỗ cao, lật tay che một thanh kiếm nặng trước ngực, giọng nói sang sảng xuyên thấu toàn bộ khe Thanh Khê: “Mọi người chú ý, mở đại trận thượng cổ ra, phong bế cửa cốc!”

“Rõ!” Những người bảo vệ khe Thanh Khê đồng thanh đáp lại.

Những người bình thường đi theo xem trò vui phát hiện đại trận ở cửa cốc sắp bị đóng lại liền nhao nhao chạy về, chỉ còn Kiếm Sư và Linh Đồ Sư ở lại bên ngoài.

Quỷ tộc tiếp cận, với tư cách là những người có năng lực, họ có nghĩa vụ không thể đổ cho người khác.

Trì Mộ vẫn cười điên cuồng, giọng nói bén nhọn: “Quỷ Vương sắp xuất hiện rồi, Nhân tộc thì là cái gì? Nhân tộc là cái gì chứ? Nhân tộc...”

Trì Am chê ả ta quá ồn ào nên trực tiếp vỗ một linh đồ lên đầu ả ta.

Giọng Trì Mộ đột ngột dừng lại, người mềm nhũn ngã xuống đất.

Huyền Vũ và Thanh Long đã sớm không kiên nhẫn với việc Trì Mộ làm bại lộ chuyện trong Tông gia, thấy Trì Am dứt khoát đánh ngất ả ta thì liền thở phào nhẹ nhõm, chỉ có Chu Tước lại nổi trận lôi đình một lần nữa: “Làm sao ngươi có thể...”

Trì Am ném Trì Mộ qua.

Chu Tước vô thức ôm lấy ả ta, cúi đầu nhìn vẻ mặt dù đang hôn mê nhưng vẫn còn nét dữ tợn của ả ta, vẻ mặt có hơi phức tạp.

Lúc này Quỷ tộc đã tới, Trì Am lại cầm kiếm giơ trước ngực, bay lên cao, giọng nói trong trẻo: “Các vị, các vị có muốn tru sát Quỷ tộc với ta không?”

Những người khác nhìn nàng lao vào đám Quỷ tộc, mỗi nhát kiếm là một con quỷ, thân hình lao nhanh như gió. Bất cứ nơi nào nàng đi qua đều bất khả chiến bại, khiến họ không khỏi lóa mắt, chỉ cảm thấy trong lòng chợt có cảm giác hào hùng, tuy con đường phía trước còn chưa biết thế nào nhưng trong lòng đã không có sợ hãi nữa.

Mọi người đồng thanh hét lớn, cùng xông tới chém giết Quỷ tộc với nàng.

Phong Thiên Giản thấy thế đôi mắt lại sáng lên một lần nữa.

Chỉ có những người Thủy Nguyệt Hoa và Thiên Thanh đã đồng hành với Trì Am vài tháng nay là vẻ mặt đờ đẫn, phát hiện người này rất giỏi cổ động, khơi dậy tinh thần chiến đấu của mọi người. Mặc dù nàng là một phụ nữ mảnh mai xinh đẹp nhưng hào hùng không hề thua kém một người đàn ông, thực lực vô cùng cường hãn, khiến mọi người không nhịn được sinh lòng hướng tới và dõi theo nàng trong vô thức.

Mặc dù nàng hoàn toàn khác với lệnh chủ Bạch Hổ trong trí nhớ, nhưng không hiểu sao lại khiến người khác thấy gần gũi hơn, sự kính trọng dành cho nàng cũng tự nhiên dâng lên trong lòng.

Trên thế giới này cường giả nhiều như mây, nhưng không phải ai cũng có được sự tôn trọng của những kẻ mạnh khác.

Quỷ tộc khí thế hung bạo, trong khoảnh khắc đã biến khe Thanh Khê thành chiến trường máu thảm khốc.

Không ngừng có Quỷ tộc trở thành vong hồn dưới kiếm Nhân tộc, tương tự, con người cũng không ngừng chết đi. Vu tộc tập hợp một chỗ, dùng vu lực cứu người, Thiên Vu đứng ở chỗ cao nhất, dùng kết giới ngăn cách ra một không gian, di chuyển những người bị thương vào trong kết giới.

Hắn duỗi tay ra, trên bầu trời âm u chợt lóe lên một ánh sao, ánh sao bao phủ Quỷ tộc rồi đột nhiên nổ tung, hóa thành máu thịt rồi tản ra. Bất cứ nơi nào tinh lực của hắn đi tới thì đều là lãnh địa của hắn, không một ai có thể trốn thoát, không một con quỷ nào có thể sống được.

Khe Thanh Khê ngày xưa như chốn thiên đường giờ đã nhiễm máu quỷ, đất đai khô cằn, không còn màu xanh.

Trước cửa cốc khe Thanh Khê có một đám người đang đứng trước trước đại trận căng thẳng theo dõi. Số lượng Quỷ tộc dần giảm bớt, tâm trạng căng thẳng của họ cũng dần bình tĩnh lại.

Mặc dù lần này Quỷ tộc rất hung hãn, số lượng cực kỳ đông đảo, nhưng bọn họ có Kiếm sư cấp Hoàng, có bốn vị lệnh chủ Tông gia và Đại Vu của Vu tộc nên không phải là một trận chiến quá ác liệt, có thể bảo vệ được khe Thanh Khê.

Quả nhiên dưới sự hợp lực tấn công của con người, số lượng Quỷ tộc ngày càng ít hơn.

Trì Am đứng trên ngọn núi xác quỷ sống chồng chất, quay đầu nhìn xung quanh.

Đột nhiên vang lên một tiếng kêu.

“Cẩn thận…”

Khi nàng quay đầu lại thì thấy Tả Khưu Hàng đang cầm chặt thanh kiếm, lo lắng lao về phía mình.

Khóe miệng Trì Am khẽ giật, đá bay qua một bên Tả Khưu Hàng định lao tới làm khiên thịt cho mình, ném thanh kiếm trong tay qua, một Quỷ tộc núp dưới xác chết của kẻ khác liền ngã xuống. Sau đó, nàng vỗ tay xuống, linh đồ trong tay hóa thành hàng ngàn hàng vạn cái, nghiền nát một Quỷ tộc định tự nổ ở phía sau.

Cơ thể Quỷ tộc kia hơi khựng lại, nhưng không bị ảnh hưởng, tiếp tục nhào tới.

Trong lòng Trì Am hơi nghi hoặc, sau đó được Thiên Vu không biết xuất hiện từ chỗ nào nắm lấy eo, hai người cùng bay lên chỗ cách đó không xa, cách xa Quỷ tộc kia.

Con Quỷ tộc kia đánh lén không thành công liền giơ móng vuốt ra tóm lấy Tả Khưu Hàng vốn đã bị Trì Am đá đi, bàn tay quỷ xuyên qua cơ thể hắn ta.

“Điện hạ!” Đám tùy tùng nước Đông Lâm hốt hoảng kêu lên.
Bình Luận (0)
Comment