Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 478

Rất nhiều người đều nhìn thấy chuyện đã xảy ra với Thập Tam hoàng tử nước Đông Lâm, ngoại trừ những tùy tùng nước Đông Lâm thì những người còn lại đều không khỏi sửng sốt.

Thế này là tình sâu nghĩa nặng cứu nhau lúc lâm nguy, nhưng vì thực lực không đủ nên tự chuốc họa vào thân sao?

Cũng may đám Kiếm Sư nước Đông Lâm phản ứng nhanh, hơn nữa mục tiêu của Quỷ tộc cũng không phải là Tả Khưu Hàng nên dưới sự hỗ trợ của họ cuối cùng cũng cứu được hắn ta ra ngoài.

Nhưng mặc dù đã cứu được người thì trên cơ thể lại bị đâm thủng một lỗ, vết thương đầy chướng khí. Tả Khưu Hàng bây giờ đã thở ra nhiều mà hít vào thì ít rồi. Đám người nhanh chóng chuyển hắn ta vào trong kết giới, để Vu tộc trị liệu, có thể chữa được bao nhiêu là tốt bấy nhiêu, ít nhất cứu được người trước rồi nói tiếp.

Vào lúc này ánh mắt của Quỷ tộc kia lại chuyển sang Phong Thiên Giản ở gần đó.

Quỷ tộc phán đoán và nhận biết Nhân tộc dựa vào huyết khí và linh lực của đối phương, càng là cường giả thì chúng càng thích. Ăn thịt họ sẽ giúp Quỷ tộc tăng thực lực.

Khi Phong Thiên Giản đối mặt với nó, hắn ta cũng không khỏi kinh ngạc, kiếm nặng nề vung xuống một màu đỏ như máu liền bắn ra, gây ra vết thương trên cơ thể của Quỷ tộc. Quỷ tộc hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, động tác nó vẫn nhanh nhẹn, vẫn nhào qua, thân hình vọt lên đến độ cao mấy trượng, dây dưa với Kiếm Hoàng Phong Thiên Giản, thậm chí còn có thể khiến hắn ta lâm vào chật vật.

Tư Ngang đưa Trì Am đáp xuống một cây đại thụ trồng ngược trên đất, nhìn Phong Thiên Giản đang giao chiến với Quỷ tộc. Có Phong Thiên Giản thu hút sự chú ý của con Quỷ tộc kia giúp hắn có thời gian hút linh lực của trời cho mình sử dụng, cuối cùng cũng “nhìn thấy” hình dáng thực sự của con Quỷ tộc này.

“Đây là Quỷ Tướng, Quỷ Tướng dưới trướng Quỷ Vương, thực lực... còn hơn cả Kiếm Hoàng.”

Những người gần đó nghe vậy đều thấy sốc.

Mọi người đều biết Thiên Vu mượn nhờ sức mạnh của những vì sao để nhìn thấu dị tượng của Quỷ tộc, biết được Quỷ tộc đã lưu lạc hàng nghìn năm và sinh ra một Quỷ Vương. Tuy nhiên, kể từ khi chiến tranh bùng nổ, Quỷ tộc đã dốc toàn bộ lực lượng, Nhân tộc và Quỷ tộc chiến đấu không ngừng. Quỷ Vương lại vẫn ở trong ranh giới của Quỷ tộc, cũng không lộ diện, đến mức không ai có thể biết được thực lực của Quỷ Vương là thế nào.

Chỉ Quỷ Tướng mà đã mạnh như vậy thì Quỷ Vương sẽ như thế nào? Và sẽ có bao nhiêu con Quỷ Tướng như thế này nữa, không ai biết được, nếu tất cả Quỷ Tướng đều xuất hiện thì các tộc có còn đường sống sót hay không?

“Thiên Vu đại nhân, không biết ngài có thể dự đoán là có bao nhiêu Quỷ Tướng không?” Thủy Nguyệt Hoa lau mồ hôi trên mặt hỏi.

Những người khác cũng nhìn hắn.

Tư Ngang khẽ nhắm mắt lại, một lúc sau mới nói: “Ta đã biết được khoảng hai mươi tên.”

Hai mươi? Trái tim cả đám người như chìm xuống đáy vực.

Trong Nhân tộc chỉ có mười Kiếm Sư cấp Hoàng, Linh Đồ Sư cấp Tông sư có mười lăm người, tất cả đều là người Tông gia, số lượng nghe thì có vẻ nhiều hơn Quỷ Tướng một ít, nhưng đừng quên Quỷ tộc còn có một Quỷ Vương thực lực không rõ và đông đảo Quỷ tộc, từ đó đó có thể thấy được là rất bất lợi cho Nhân tộc.

Đương nhiên còn có Vu tộc, Đại Vu của Vu tộc có thực lực mạnh hơn nhiều so với Linh Đồ Sư cấp Tông sư, nhưng ai chắc rằng Vu tộc sẽ để ý đến chuyện của Nhân tộc chứ? Có thể chắc chắn là Quỷ tộc sẽ phân một nửa Quỷ Tướng đi đánh Vu tộc sao?

Bỗng chốc, mọi người đều suy nghĩ rất nhiều, ưu sầu không thôi, cảm giác vui sướng lúc trước sinh ra vì sắp có được thắng lợi đã hoàn toàn biến mất.

Nhìn quanh một lần nữa, phát hiện nếu không phải lần này có một Kiếm Sư cấp Hoàng, một Thiên Vu, ba lệnh chủ Tông gia, còn có một lệnh chủ Bạch Hổ không biết là Kiếm Sư hay là Linh Đồ Sư thì bọn họ cũng sẽ không thuận lợi tiêu diệt đám Quỷ tộc khí thế hung hăng này để giải trừ nguy cơ của khe Thanh Khê.

Trong khi mọi người đang lo lắng thì Trì Am đã lại cầm kiếm lên xông tới, tham gia trận chiến cùng Phong Thiên Giản, tiêu diệt Quỷ tộc.

Phong Thiên Giản đã sống mấy trăm năm, kiếm thuật cao siêu. Nhìn thấy Trì Am tham gia, hắn ta liền điều chỉnh lại để có thể phối hợp cùng nàng hai bên trái phải đánh bại Quỷ Tướng kia. Tốc độ đánh của hai người dần trùng khớp, phối hợp hết sức ăn ý như hai người bạn bè giao sinh mạng vào tay nhau.

Phong Thiên Giản càng đánh càng giật mình, phát hiện vị lệnh chủ Bạch Hổ mười năm vận mệnh long đong này có kiếm thuật rất cao, đúng là hiếm thấy, dường như không phải Linh Đồ Sư, mà là Kiếm Sư trời sinh.

Phong Kiếm Hoàng vừa nghĩ như vậy thì Trì Am đã nhanh chóng vả mặt hắn ta.

Trì Am đột nhiên bấm quyết, một linh đồ trói buộc được bắn ra, trói chặt con quỷ kia lại.

Phong Thiên Giản đang chơi sung sướng thì lại thấy con quỷ đã bị trói lại, ánh mắt nhìn Trì Am rất kỳ quái, cuối cùng con Quỷ Tướng kia vẫn bị một kiếm bay đầu dưới tác dụng hành động cẩu huyết của vị lệnh chủ Bạch Hổ nào đó.

Sau khi giết chết Quỷ Tướng thì trận chiến kéo dài trong suốt hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

Núi thây chồng chất trước cửa khe Thanh Khê, một cơn gió thổi qua, mùi hôi thối nồng nặc lan ra xung quanh, đám người sống sót sau tai nạn không nhịn được reo hò.

Trì Am không để ý đến chiến trường, đi đến chỗ Chu Tước, bảo Ảnh Thất đi theo bên người mang Trì Mộ lúc này vẫn ngất xỉu đi.

Lúc trước Chu Tước vẫn luôn bảo vệ Trì Mộ, không để ả ta bị Quỷ tộc gây ra thương tích gì.

Chu Tước muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại bị Thanh Long và Huyền Vũ ngầm áp lại, chỉ có thể nói giọng khàn khàn: ”A Am, ngươi có thể đừng giết nàng ấy không?” Thấy Trì Am nhìn mình không nói lời nào, hắn ta cũng biết điều kiện này là hơi quá đáng: “Ta biết nàng ấy làm những chuyện đó với ngươi mà ngươi muốn xử lý nàng ấy là đúng, nhưng... tốt xấu gì thì nàng ấy cũng đã đi theo ngươi một trăm năm, ngươi hãy nể mặt thời gian nàng ấy đi theo mình...”

Giọng hắn ta càng lúc càng thấp, vẻ mặt ủ rũ.

Trì Am nói với vẻ sâu kín: “Ngươi đã quên trí nhớ của ta bị linh đồ cấp Thần phong ấn rồi sao?”

Chu Tước nghẹn lại, kinh ngạc nhìn nàng.

“Ta không nhớ rõ những chuyện ngươi đã nói, vậy thì tại sao phải nể tình chuyện lúc trước để tha cho ả ta chứ?” Trì Am xòe tay tỏ ý bất đắc dĩ, sau đó mặc kệ không để ý đến bọn họ mà xoay người rời đi.

Ảnh Thất khiêng Trì Mộ lên đi theo sau nàng.

Chu Tước kinh ngạc nhìn bóng lưng nàng, mãi cho đến khi Thanh Long và Huyền Vũ vỗ vai kéo lại sự chú ý của hắn ta.

“Mười năm long đong trở về thì nàng ấy đã không còn là lệnh chủ Bạch Hổ ngày xưa nữa rồi. Thực lực của nàng ấy đã tăng vọt, vượt qua sự khống chế của Tông gia.” Thanh Long nhìn được mọi chuyện rất rõ ràng, hắn ta lạnh lùng nói: “Lần này Tông gia đã làm sai rồi.”

Kể từ khi Tông gia lựa chọn ủng hộ kẻ thay thế Trì Mộ này trở thành lệnh chủ Bạch Hổ thay cho Trì Am thì đã là một lựa chọn sai lầm.

Nhưng ai có thể ngờ lệnh chủ Bạch Hổ đã bị nhiễm linh độc và không có trí nhớ khi đó lại có thể quay trở lại, lại còn xuất hiện theo cách này chứ? Quy tắc của Nhân tộc là do kẻ mạnh đặt ra, bây giờ Trì Am đã là một cường giả, không ai có thể chống lại những quy tắc mà nàng đặt ra.

Ai có nắm đấm lớn hơn thì người đó là đại ca, là người có quyền quyết định.

Cho nên nàng đưa Trì Mộ đi ngay trước mặt Tông gia mà họ cũng không thể ngăn cản được.

Điều khiến họ đau đầu hơn cả là có phải Trì Am thực sự muốn trở mặt với Tông gia không? Đến lúc đó thì họ phải làm sao đây?



Chiến tranh kết thúc, nhóm Trì Am một lần nữa trở lại khe Thanh Khê.

Sau trận chiến này, địa vị của họ ở khe Thanh Khê dường như đã có thay đổi.

Nửa tháng trước họ tiến vào khe Thanh Khê với tư cách là đại diện của Vu tộc, Trì Am là một Kiếm Sư Nhân tộc hộ tống Vu tộc, không hề thu hút sự chú ý. Bây giờ thân phận của Tư Ngang đã được công bố, mọi người đều biết hắn là Thiên Vu nên tất nhiên không dám đối xử khinh suất. Còn Trì Am, với tư cách là lệnh chủ Bạch Hổ Tông gia, mặc dù đã coi như trở mặt với Tông gia nhưng thực lực của nàng rất mạnh, nên lại càng không có ai dám coi thường. Cho dù nàng thật sự trở mặt với Tông gia thì cũng không có nghĩa là tình cảnh của nàng đáng lo ngại.

Vẫn là câu nói kia, quy tắc của Nhân tộc là do kẻ mạnh đặt ra, ai có nắm đấm to hơn thì lời nói mới có sức nặng.

Trì Am và Tư Ngang vào lại khe Thanh Khê, lúc này không có ai dám làm trì hoãn, thậm chí hai người có thể ngang hàng với Kiếm Hoàng Phong Thiên Giản.

Vào ngày thứ hai sau khi trận chiến kết thúc, các đại diện khác của Nhân tộc cũng lần lượt đến khe Thanh Khê, trong đó có Kiếm Sư cấp Hoàng nước Tây Hải và nước Đông Lâm.
Bình Luận (0)
Comment