Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 486

Đêm đến, ánh sao lấp lánh, Tư Ngang vẫn đứng trên vọng gác, phóng tầm mắt nhìn về phía địa bàn của Quỷ tộc.

Không ai dám quấy rầy hắn.

Trì Am nhìn một lúc rồi rời khỏi vọng gác, đi tới địa lao của doanh trại.

Ảnh Thất giống như một chiếc bóng, trung thành chấp hành nhiệm vụ trông coi những Linh Đồ Sư kia của mình, thấy Trì Am bình an trở về, nàng ta mừng vui lạ thường.

“Đại nhân, người đã về. Mọi chuyện không có gì đáng ngại chứ?”

“Không có.”

Trì Am đến trước kết giới mà Vu tộc sử dụng vu thuật tạo thành, nhìn một đám Linh Đồ Sư trong lao.

Tuy trong số những Linh Đồ Sư này, không thiếu cường giả lĩnh ngộ được ý nghĩa thâm sâu của linh đồ, nhưng ngặt nỗi kết giới này do đích thân Thiên Vu giăng ra, ngày ngày lại có các Đại Vu của Thần Điện dùng vu thuật tăng cường, nên thừa sức nhốt họ. Ngoài ra, trên người họ còn có linh đồ giam cầm mà Trì Am đã in dấu, đây mới là nguyên nhân mà họ không thể chạy thoát được.

Đường đường là cường giả trên cả cấp Tông sư, vậy mà lại bị người ta trói buộc như vậy, có thể tưởng tượng ra được nỗi bức bách trong lòng lớn thế nào.

Hai trưởng lão bị Trì Am bắt nhốt đầu tiên phát hiện thấy Trì Am xuất hiện, không khỏi giận dữ trừng mắt với nàng: “Bạch Hổ, người nhốt chúng ta lại có ý đồ gì hả?”

Trì Am không bận tâm đến lời chất vấn của họ, thong thả đáp: “Quỷ tộc ồ ạt xâm phạm, bất kể là Vu tộc hay Nhân tộc đều bị Quỷ tộc giết hại. Sinh linh lầm than, các vị đều là những người hiểu biết, đáng lý ra phải làm hết sức mình.”

Nghe những lời nàng nói, sắc mặt của hai trưởng lão đều tái mét.

Đối mặt Quỷ tộc, là kẻ thù chung của cả Vu tộc và Nhân tộc, dĩ nhiên họ phải dốc hết sức mình, nhưng họ là người của Nhân tộc, Vu tộc thì có liên quan gì đến họ? Người này bắt họ đến Vu tộc, muốn họ dốc hết sức mình để bảo vệ Vu tộc ư? Đúng là nực cười.

Nàng ta nói cũng hiên ngang thẳng thắn quá đấy, không sợ cắn phải lưỡi à.

Dĩ nhiên, Trì Am chẳng sợ cắn phải lưỡi. Nàng lấy hai tấm linh đồ từ túi càn nạp ra, đưa đến trước mặt hai trưởng lão và nói: “Chắc hai vị trưởng lão sẽ cảm thấy hứng thú với hai tấm linh đồ này. Không ngại thì có thể tìm hiểu.”

Hai vị trưởng lão vốn tỏ thái độ khinh bỉ bất cần, nhưng khi nhìn thấy thành phần của linh phù trên linh đồ, họ đã chấn động, đâu còn vẻ kiêu ngạo, kìm nén trước đó mà vội vàng nâng niu, say sưa ngắm nghía.

Cho đến khi miễn cưỡng chuyển sự chú ý từ linh đồ đến Trì Am trước cửa ngục, bọn họ mới không khỏi kinh ngạc: “Ngươi đã lấy được thứ này từ Trì Mộ sao?”

“Phải thì sao nào?” Trì Am không quan tâm đến ánh mắt đột ngột trở nên sắc bén của bọn họ, rất bình tĩnh nói: “Lúc đầu Trì Mộ hại ta đến mức này, nguyên nhân tại sao sau khi Tông gia biết được lại không truy cứu, là vì linh đồ thừa kế trên người Trì Mộ. Cũng đành thôi. Lợi ích khiến người ta xao lòng mà. Ta hoàn toàn hiểu quyết định của Tông gia, không hề có nửa lời oán thán, cũng chưa bao giờ muốn báo thù mà chỉ đưa Trì Mộ đi. Lý do mà các người cắn chặt không chịu nhả ra không phải vì ta rời khỏi Tông gia, thách thức uy tín của Tông gia mà là vì di sản trên người Trì Mộ.”

Hai vị trưởng lão im thin thít.

Trì Am nói không sai. Nếu Trì Mộ không mang theo di sản của Linh Đồ Sư đã biến mất trong thảm họa vạn năm trước, đáng lý Tông gia đã phải xử lý ả ta từ đầu, ngay sau khi phát hiện được hành vi mưu hại lệnh chủ của ả ta. Một kẻ tùy tùng nhỏ nhoi mà lại mưu đồ giết chủ, có chết trăm lần cũng không đáng tiếc. Thế nhưng, nể tình di sản linh đồ, Tông gia và Trì Mộ đã đạt được thỏa thuận không xử trí Trì Mộ, thậm chí còn để mặc ả ta đóng giả làm lệnh chủ Bạch Hổ, nắm quyền sai sử Bạch Hổ nhất mạch.

Nếu Trì Am không hừng hực khí thế trở về, Tông gia và Trì Mộ sẽ tiếp tục hợp tác, đợi sau khi tìm ra nguồn gốc di sản linh đồ của Trì Mộ rồi mới tính đến kế hoạch khác, hy sinh một lệnh chủ Bạch Hổ không lấy gì làm nuối tiếc.

Trì Mộ cũng hiểu những toan tính của Tông gia, Tông gia chỉ là bàn đạp của ả ta, mỗi bên đều lấy được những thứ mình cần.

Nhưng ai có thể ngờ rằng thực lực của Trì Am đã tăng lên rất nhiều, lại có Thiên Vu của Vu tộc giúp đỡ, và rồi Trì Mộ đã bị bắt đi.

Sở dĩ Tông gia không chịu từ bỏ không chỉ bởi Trì Am thách thức sự uy nghiêm của Tông gia, mà còn bởi vì di sản trên người Trì Mộ khiến lòng người quá xao động, nên bọn họ mới sẵn sàng phái bao nhiêu Linh Đồ Sư đến, hòng bắt Trì Am trở lại Tông gia, ít nhất là phải giao Trì Mộ cho họ.

Tiếc rằng không những không thành công mà còn chẳng thấm vào đâu, những người được phái đến đều có ngày đi mà không thấy ngày trở về.

Biết Trì Am đã kế thừa linh đồ từ Trì Mộ nên không khó để đoán được số phận của Trì Mộ. Hai vị trưởng lão không còn quan tâm đến tung tích của Trì Mộ nữa mà bắt đầu tập trung vào Trì Am.

Sau khi không còn giá trị sử dụng, không ai quan tâm đến tung tích của ả ta nữa. Phải thừa nhận rằng, đây là một loại bi kịch.

Sau khi đã khơi nào, Trì Am dứt khoát bỏ đi.

Vài ngày trôi qua, lại có Quỷ tộc phá vỡ hàng rào biên giới, tấn công Vu tộc, trong số đó có một tên Quỷ Tướng theo cùng.

Các Đại Vu lãnh đạo Vu tộc chống lại sự xâm lược của Quỷ tộc. Ở đâu đó trên chiến trường, còn có một nhóm Linh Đồ Sư cùng chiến đấu. Ánh linh quang và vu lực lập lòe giữa không trung, phá vỡ chướng khí Quỷ tộc đem đến, mang lại chút quang đãng cho bầu trời vẩn đục.

Trì Am và Tư Ngang đứng trên vọng gác để theo dõi trận chiến, không hề ra tay.

Tương tự như họ, Quỷ Tướng bên phía Quỷ tộc cũng không ra tay.

Trì Am đưa mắt nhìn nhóm Linh Đồ Sư, ngoại hai vị trưởng lão Tông gia đã hiểu rõ ý nghĩa sâu xa của linh đồ ra thì những Linh Đồ Sư khác đều thể hiện khá tốt, có thể thấy họ đã bỏ công sức khổ luyện trong thời gian qua.

Ảnh Thất đứng ở chỗ chiếc bóng ngả sau lưng Trì Am, cũng trông thấy màn biểu diễn của nhóm Linh Đồ Sư, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó đưa mắt nhìn về bóng dáng mảnh mai nhưng vô cùng bình tĩnh phía trước, vẫn không hiểu nàng sẽ làm gì.

Quỷ tộc thương vong vô số, Vu tộc rất ít người chết hay bị thương, nhưng ai nấy đều không hề cảm thấy vui mừng.

Những kẻ đã chết đều chỉ là đám Quỷ tộc làm bia đỡ đạn, có gì vui chứ? Nếu ngay cả những Quỷ tộc làm bia đỡ đạn này cũng không giết được, thì các Đại Vu của Vu tộc mới phải xấu hổ.

Sau khi đám Quỷ tộc này bị tàn sát, không có tên Quỷ tộc nào đến nộp mạng nữa, trận chiến kết thúc, mọi người trở về doanh trại.

Sau trận chiến này, cuối cùng, nhóm Linh Đồ Sư kia không còn phải sống trong ngục thất nữa, mà được hưởng đãi ngộ giống như Vu tộc, sống trong doanh trại. Thật sự không dễ dàng chút nào mà. Về việc những Linh Đồ Sư này có nhân cơ hội chạy trốn hay không thì đó là điều không thể. Có Thiên Vu ở đây, bọn họ có thể trốn thoát sao? Ngay cả khi có thể, họ cũng không nỡ bỏ chạy.

Trì Am đã nắm được điểm yếu của bọn họ, cứ cách vài ngày lại mang một bộ linh đồ ra dụ dỗ, khiến cho tâm can họ rung rinh.

Đối với các Linh Đồ Sư, linh đồ luôn là sự cám dỗ mà họ không thể cưỡng lại, nhất là khi biết Trì Am có một bản di sản linh đồ trong tay thì lại càng không muốn rời đi.

So với mấy bộ linh đồ ít ỏi mà trước đó Trì Mộ ném ra làm mồi nhử chưa kể còn so đo tính toán thì Trì Am hào phóng đến mức khiến người ta cảm động. Hai trưởng lão đều hận một nỗi không thể ở lại Vu tộc lâu dài, để vơ vét sạch sẽ di sản linh đồ của nàng.

Còn việc trở về Tông gia? Đợi sau khi họ học xong linh đồ của Trì Am trước rồi về.

Về phần khi nào bọn họ có thể quay trở về thì còn tùy Trì Am quyết định, cho dù có quay về, nhưng thế sự khó lường, có lẽ họ đã không còn là Linh Đồ Sư của Tông gia nữa.



Vu tộc đem đồ ăn đã chuẩn bị sẵn, dâng trà hoa và nước mật ong tự chế lên rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Trì Am và Tư Ngang vừa dùng bữa vừa thảo luận về trận chiến mới rồi và những tin tức mà họ nhận được từ Nhân tộc, không hề có quy tắc không nói chuyện lúc đang ăn.

Sau khi ăn xong, Tư Ngang lấy ra một xấp Linh Đồ thu thập được từ chỗ Hiên Viên đưa cho Trì Am.

Trì Am lật giở thì phát hiện thấy số linh đồ lần này có phạm vi rộng lớn, không chỉ dùng để tấn công mà còn sử dụng cho các mục đích khác, trong số đó có linh đồ biến hình mà Trì Mộ đã dùng để thay hình đổi dạng.

“Hiên Viên kia thế nào rồi?” Trì Am hỏi.

“Nàng yên tâm, hắn ta còn rất nhiều thứ đáng giá, để giữ mạng, hắn ta không dám từ chối đâu.” Tư Ngang thờ ơ nói, không mảy may quan tâm đến linh hồn đến từ vạn năm trước này.

Bị Thiên Vu nhốt trong một căn phòng nhỏ tối tăm, sống chết phụ thuộc cả vào một ý nghĩ của Thiên Vu, điều này đã khiến hắn ta sợ vỡ mật.
Bình Luận (0)
Comment