Ban đầu, hồn phách tên Hiên Viên kia còn tham vọng chiếm lấy thể xác của Thiên Vu và trở lại nhân gian, nào ngờ Thiên Vu Tư Ngang đột biến này lại mạnh đến mức hiếm thấy, làm gì có chuyện để mặc cho một linh hồn không có thể xác như hắn ta gây hỗn loạn?
Trì Am rất vui vẻ: “Vậy thì quá tốt. Càng nhiều thứ quý giá thì càng có sức hấp dẫn, ta không tin Tông gia lại không có hứng thú.” Nói rồi, nàng gọi Ảnh Thất vào, kêu nàng ta mài mực máu, chế tạo chu sa.
Tư Ngang quan sát một lúc, sau đó bảo Ảnh Thất ra ngoài, tự mình xắn tay áo lên, giúp nàng mài mực, nhìn nàng vẽ linh đồ.
Thỉnh thoảng, linh quang từ trong phòng phát ra, các Vu tộc trong doanh trại đều phát hiện thấy, nhưng không Vu tộc nào có phản ứng với việc này.
Cho đến tận đêm khuya thanh vắng, khi phù bút đang định say sưa với chu sa một lần nữa thì bị một bàn tay giữ lại.
“Tư Ngang?” Trì Am ngước nhìn hắn với vẻ mặt vô tội.
“Đến lúc nghỉ ngơi rồi.” Tư Ngang nhấc phù bút khỏi tay nàng, hất nhẹ ống tay áo, linh đồ trên bàn biến mất, sau đó kéo nàng vào lòng, bế bổng nàng lên.
Trì Am tròn mắt, sau đấy mỉm cười đặt tay lên cổ hắn, hôn lên đôi môi xinh đẹp kia.
Ngày hôm sau, trời vừa sáng, Trì Am đang ngủ ngon lành trong vòng tay của Tư Ngang thì bất ngờ nghe thấy tiếng còi hiệu từ bên ngoài.
Lại có Quỷ tộc đến xâm phạm
Trì Am chậm rãi bò dậy, liếc nhìn Thiên Vu đại nhân cũng đã tỉnh, mái tóc dài màu tuyết xõa trên gối làm nổi bật hàng lông mày đẹp như tranh vẽ, tao nhã tựa thần tiên, vài sợi tóc trắng rối bời phủ lên lồng ngực mạnh mẽ, thần tiên giáng trần đột nhiên trở nên ma mị, một sức quyến rũ khó tả.
Bị sắc đẹp mê hoặc, Trì Am không nhịn được ôm hắn vào lòng, hôn lên đôi môi màu anh đào, rồi nhảy phắt lên mặc quần áo, cầm lấy kiếm, sải bước ra khỏi trại, đi tiêu diệt Quỷ tộc.
Tư Ngang ung dung bước lên vọng gác, nhìn bóng người trên chiến trường đang chỉ kiếm về phía Quỷ tộc, trong mắt lóe lên vài tia sáng, rực rỡ mà thâm trầm, nụ cười chậm rãi nở trên môi.
Man nhìn Nhân tộc đang vung kiếm chém giết trên chiến trường, rồi lại quay sang nhìn Thiên Vu đại nhân của họ, bất giác ngẩng đầu lên nhìn trời.
Nồi cầu lương này quá nghẹn họng!
Có rất ít thương vong trên chiến trường Vu tộc, chủ yếu là nhờ có chiến binh hùng mạnh với linh kiếm song tu là Trì Am, và cả Thiên Vu lãnh đạo, cộng với nhóm Linh Đồ Sư bị Trì Am bắt đến Vu tộc, rất ít Quỷ tộc có thể đột phá biên giới, tiến vào lãnh thổ của Vu tộc.
Còn chiến sự ở chiến trường của Nhân tộc lại thảm khốc hơn so với Vu tộc.
Ngay cả khi Tông gia liên tục cử các Linh Đồ Sư đến, cục diện trận chiến vẫn không thay đổi. Sau vài phen sinh tử, kiếm khí của các cao thủ kiếm thuật của nước Đông Lâm và nước Tây Hải càng trở nên đáng sợ hơn. Những người có thể sống sót cũng không phải hạng hiền lành.
Trên chiến trường, người thể hiện xuất sắc nhất là Thủy Nguyệt Hoa.
Không biết bắt đầu từ khi nào, linh đồ mà Thủy Nguyệt Hoa sử dụng ngày càng ngắn gọn, nhưng lực sát thương lại lớn hơn, sự tương phản này nhanh chóng thu hút sự chú ý của Nhân tộc, thậm chí cả Tông gia cũng không ngoại lệ.
Khi các trưởng lão của Tông gia đi tới, Thủy Nguyệt Hoa cũng không hề kinh ngạc, thậm chí còn thầm kính phục Trì Am ở Vu tộc xa xôi.
Sau một cuộc trò chuyện và bàn bạc dài với Tông gia, Thủy Nguyệt Hoa đã có được thứ mình muốn, đồng thời cũng thu được những lợi ích nhất định cho các gia tộc Linh Đồ Sư ngoài Tông gia, vô hình trung đã phá vỡ tầm kiểm soát của Tông gia với Linh Đồ Sư và đặt nền móng cho sự thịnh vượng và phát triển của Linh Đồ Sư Nhân tộc.
Về điểm này, Thủy Nguyệt Hoa vô cùng biết ơn Trì Am, coi những lời của nàng là thánh chỉ.
…
Mười năm sau, Trì Am đang đưa người đi tiêu diệt một đám Quỷ tộc thì đột nhiên cảm giác được điều gì đó, thanh kiếm trong tay liền đông cứng lại.
Một tên Quỷ tộc lao ra từ bóng tối, nhưng chưa kịp đến gần thì đã bị một đòn vu thuật đánh bay.
Nửa bả vai của Quỷ tộc bị Vu tộc đập thành thịt vụn, nhưng nó không hề cảm thấy đau đớn, hét lên một tiếng, thay đổi hình dáng, tiếp tục lao về phía Trì Am đòi giết.
Trì Am đánh ra một đạo linh quang, trói tên Quỷ Tướng lại, một đường kiếm chém ra, đầu tên Quỷ Tướng bay lên.
Sau khi tất cả Quỷ tộc bị giết sạch, Trì Am lau mồ hôi trên mặt, kêu mọi người thu dọn chiến trường, đốt xác Quỷ tộc, rắc nước thảo mộc lên vùng đất bị ô nhiễm chướng khí trong máu Quỷ tộc để thanh tẩy thứ chướng khí bẩn thỉu đó.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?” Tư Ngang vừa hỏi vừa đưa túi nước cho nàng.
Trì Am uống cạn nửa túi nước rồi mới trả lời: “Không có gì đâu, chỉ cảm thấy linh đồ mà ta đặt trên người Trì Mộ đã tiêu tan rồi.”
Chỉ có một khả năng khiến linh đồ tan biến, có nghĩa là người đó đã chết.
Là một người bình thường, có thể sống sót trên chiến trường biên cương mười năm, có thể thấy được bản lĩnh của Trì Mộ, mà bản lĩnh này có được lại là do cách huấn luyện tùy tùng của ông gia. Cách nuôi dưỡng tùy tùng khiến Trì Mộ sinh lòng bất mãn lúc ban đầu đó lại chính là nền tảng cho ả ta tồn tại trong thế giới hỗn loạn, nói ra đúng thật là nực cười.
Những phương pháp mà Tông gia sử dụng để tu luyện người thừa kế và tùy tùng quả thực rất tàn nhẫn, nhưng hiệu quả lại rất rõ ràng, nhất là khi đối mặt với thời điểm loạn lạc này, các Linh Đồ Sư do Tông gia huấn luyện thích hợp với thời thế này hơn.
Tông gia nuôi dạy người thừa kế và những kẻ tùy tùng của họ bằng phương pháp thời loạn, tuy tàn nhẫn nhưng lại thực tế và hữu ích.
Ngoài cái chết của Trì Mộ, Trì Am cũng liên tục nghe được tin tức về Thập Tam Hoàng tử của nước Đông Lâm trong vài năm qua.
Từ khi trở về Vu tộc, nàng không cắt đứt tin tức với Nhân tộc, cứ thỉnh thoảng Thủy Nguyệt Hoa sẽ chỉnh đốn tin tức và gửi đi. Biết Thập Tam Hoàng tử lòng lang dạ sói của nước Đông Lâm từng hợp tác với Trì Mộ để giết ân nhân cứu mạng của mình, đương nhiên Thủy Nguyệt Hoa sẽ chú ý tới người này, thỉnh thoảng báo cáo tình hình của hắn ta cho Trì Am.
Những năm này, Thập Tam Hoàng tử của nước Đông Lâm có một cuộc sống vô cùng tồi tệ.
Kiểu tồi tệ này bắt nguồn từ cuộc chiến ở khe Thanh Khê năm đó. Tả Khưu Hàng bị Quỷ Tướng xuyên thủng, tuy đã được cứu nhưng chất độc chướng khí của Quỷ tộc không được loại bỏ kịp thời, làm ô nhiễm cơ thể khiến hắn ta bị tổn thương, kéo theo đó, khí huyết của hắn ta cũng bị ăn mòn, tu vi ngày một sa sút.
Khí huyết là nền tảng của một Kiếm Sư, không có khí huyết thì đẳng cấp cũng sẽ giảm sút.
Tả Khưu Hàng đã thụt lùi một mạch từ kiếm sư cấp Đế đến cấp Thiên, rồi đến cấp Địa, cấp Nhân... Cho đến bây giờ, tu vi của hắn ta còn không bằng nổi một Kiếm Sư sơ đẳng.
Ứng cử viên cho ngôi vị Hoàng đế của nước Đông Lâm và nước Tây Hải buộc phải có tu vi của kiếm sư cấp Hoàng. Tu vi của Tả Khưu Hàng giảm mạnh, chẳng những tính mạng nguy khốn mà cả đời này cũng không thể thăng lên Kiếm Sư cấp Hoàng. Hắn ta đã bị đá văng khỏi vị trí ứng cử viên cho ngôi vị Hoàng đế tiếp theo của nước Đông Lâm từ lâu.
Từ một đứa con trời được người ta xu nịnh thành một kẻ vô tích sự mà ai cũng tránh né thật khiến người ta phải thổn thức.
Còn những người có thù với hắn ta thì cảm thấy vô cùng sung sướng, nắm tay chúc mừng.
Thủy Nguyệt Hoa đã rất chu đáo, cứ cách một khoảng thời gian lại gửi kèm tin tức của Tả Khưu Hàng trong thư. Thi thoảng Trì Am sẽ xem qua, thi thoảng thì bỏ xó.
Tả Khưu Hàng chỉ là một người xa lạ đối với nàng, nàng không quan tâm hắn ta đã thành ra như thế nào. Không cần nàng phải ra tay, hắn ta đã thành kẻ vô tích sự, sống chẳng có gì khác ngoài một sự dày vò đau đớn và cũng là một sự trừng phạt.
Đây cũng là lý do tại sao Trì Am không vội giết hắn ta ngay từ đầu.
Khi Tông gia không còn cho người đến bắt Trì Am lại nữa, Trì Am thấy hơi tiếc.
Tông gia đã biết tính của Trì Am, phát hiện ra các Linh Đồ Sư được cử đến để bắt nàng, hỏi thăm tin tức về nàng, hay nói chuyện một cách nghiêm túc đều đã bị nàng bắt giam, còn thương tâm hơn là một đi không trở lại. Đằng nào cũng không đánh bại được, cần gì phải cử người đi nữa?
Nhóm Linh Đồ Sư này cuối cùng đã trở thành vật thí nghiệm của Trì Am.
Nói là vật thí nghiệm thì không chính xác, giống thành viên nòng cốt để Trì Am sử dụng làm bước then chốt trong việc thay đổi hiện trạng của Nhân tộc thì đúng hơn, còn có thể dùng làm tay sai, giết thì quá đáng tiếc. Đời nào nàng lại chịu thua lỗ như vậy?
Cho đến bây giờ, Ảnh Thất mới hiểu những toan tính của Trì Am.
Sau khi hiểu ra, có thể hình dung được sự chấn động trong lòng Ảnh Thất, kể từ đó Ảnh Thất liền hết lòng đi theo Trì Am, quản lý những vấn đề vụn vặt xung quanh nàng một cách có trật tự, dần dần phát triển từ một ảnh vệ thành một quản gia toàn diện, ngang ngửa với người hầu hạ Thiên Vu là Man.
Sau hai mươi năm, Quỷ Vương cuối cùng cũng bị ép phải ra.
Khi Quỷ Vương xuất hiện ở vùng đất của Nhân tộc, Nhân tộc đã mất đi hai Kiếm Sư cấp Hoàng và ba trưởng lão của Tông gia mới ngăn cản Quỷ Vương, không cho nó đột phá phòng tuyến biên giới và xông thẳng vào.
Nhân tộc bị tổn thất nặng nề do trận chiến này, phải cầu cứu Vu tộc.
Trì Am và Tư Ngang nhận được một lá thư cầu cứu từ Nhân tộc, hai người thảo luận, quyết định hợp lực với Nhân tộc để cùng nhau tiêu diệt Quỷ Vương.
Nếu Quỷ Vương không bị tiêu diệt, Quỷ tộc sẽ mãi là mối đe dọa. Chỉ cần không có Quỷ Vương thì Quỷ tộc không có gì đáng lo ngại, đợi đến khi Quỷ tộc tích lũy được thêm ngàn năm để tiếp tục cho ra đời một Quỷ Vương thì kế hoạch của Trì Am đã thành công, lúc đó Nhân tộc sẽ thay đổi rất nhiều, lớp cường giả sẽ xuất hiện, Quỷ tộc nhỏ nhoi hoàn toàn không phải là đối thủ.
Tiêu diệt Quỷ tộc, cho Nhân tộc cơ hội phát triển.
Tư Ngang là người đầu tiên biết về kế hoạch của Trì Am, hắn chọn cách im lặng.
Vì tương lai của Vu tộc, Tư Ngang cũng phải bắt đầu lên kế hoạch. Hắn không thể để sau khi Nhân tộc lớn mạnh rồi trực tiếp thôn tính Vu tộc được. Vu tộc tuy ở bên an toàn nhưng họ không phải là quả hồng mềm, Nhân tộc ngày càng phát triển, Vu tộc cũng vậy.
Từ Hiên Viên, cũng biết được, Vu tộc của vạn năm trước không thua kém gì Nhân tộc, Vu tộc hùng mạnh cũng có thể chống lại Quỷ Vương, chém giết Quỷ Vương, đâu có như hiện tại, ngoại trừ Thiên Vu ra, sức mạnh của Vu tộc đều không cao.
Nếu nói Nhân tộc phát triển lớn mạnh nhờ vào sự kế thừa những linh đồ mà Trì Am có được từ Hiên Viên, thì sự lớn mạnh của Vu tộc lại nhờ vào bàn tay của Tư Ngang. Hắn tự mình truyền lại rất nhiều vu thuật cấp tinh tượng mà bản thân tự lĩnh ngộ được, đặt vào trong Thần Điện để các Đại Vu tham khảo học tập.