Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 93

Edit: An Ju

Lâu Thăng không làm gì khác dư thừa, trực tiếp gửi những thông tin bản thân tự điều tra được và kết quả giám định huyết thống ba lần của Hạ Tử Minh cho hắn qua điện thoại, rồi đơn giản gửi cho Hạ Tử Minh một câu vắn tắt: “8 giờ tối, đến nhà tôi tìm tôi.”

Rồi không nói thêm chữ gì với Hạ Tử Minh nữa.

Hạ Tử Minh nhận được những thông tin và tin nhắn của Lâu Thăng gửi sang, sắc mặt lập tức biến đổi mấy màu.

Giấy không gói được lữa, hắn không biết làm sao Lâu Thăng biết được chuyện này, cũng không biết Lâu Thăng muốn làm cái gì… Nhưng sau khi biết Lâu Thăng đã biết bí mật tráo đổi con của hai người họ, lựa chọn của hạ Tử Minh chỉ có một, đó là đi gặp Lâu Thăng.

“Nhà nào?” Hắn vô cùng gian nan gửi cho Lâu Thăng hai chữ.

Hắn không biết Lâu Thăng muốn làm gì, cũng không biết Lâu Thăng muốn hắn 8 giờ tối đến nhà nào của hắn…

Càng không biết được, sau khi đến đó rồi, hắn sẽ làm gì mình.

Hạ Tử Minh chỉ có thể hút thuốc, một điếu tiếp một điếu, cái gì hắn cũng không biết làm, không có tài hoa cũng không có năng lực… nếu cái thứ thân thế đi trộm này bị hoàn trả lại, hắn căn bản không biết tương lai mình sẽ ra sao, có thể làm được cái gì?

Thậm chí, có thể sẽ rơi vào sự báo thù, trả đũa của Lâu Thăng hay không?

Tốc độ Lâu Thăng trả lời tin nhắn rất nhanh, cũng rất lạnh nhạt: “Nhà tôi thuê ở ngoài.”

Sau khi đáp tin Hạ Tử Minh như vậy là không còn động tĩnh gì nữa.

Hạ Tử Minh đứng ngồi không yên một ngày trời, lái xe loanh quanh, vòng qua vòng lại nguyên hai tiếng đồng hồ, đến lúc gần 8 giờ, hắn mới đúng hẹn xuất hiện ở khu nhà Lâu Thưng thuê hiện giờ, lên tầng.

Đèn ở ngoài cửa nhà Lâu Thăng sáng, chứng tỏ có người ở nhà, mà còn là đang đợi hắn.

Hạ Tử Minh nhìn căn nhà mình thường xuyên ghé thăm, thậm chí còn từng có một khoảng thời gian cầm chía khóa của nó, đột nhiên hoảng loạn không gì sánh được, làm sao cũng không có đủ dũng khí gõ cửa.

“Thống Thống, tôi sợ!” Hắn nhỏ giọng nói với hệ thống ở trong đầu: “Cậu nói xem, Lâu Thăng hắn sẽ không tiền dâm hậu sát đấy chứ?”

Hệ thống: “Như cậu nói ấy à, cả nghĩ quá thôi. Lâu Thăng thân là nhân vật chính, mắt cũng không có tệ đến thế đâu.”

Hạ Tử Minh: “…”

Sự đả kích một cách vô tình của hệ thống khiến tâm trạng của hắn đỡ hơn rất nhiều.

Hạ Tử Minh liếc nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, thấy kim đồng hồ vừa lúc chỉ vào 8 giờ, liền lấy dũng khí, hít một hơi, nín thở gõ cửa phòng Lâu Thăng.

Lâu Thăng rất nhanh đã mở cửa, vô cùng bình tĩnh nói: “Cậu đến rồi.”

Trong phòng không có một ai.

Không có ba Chu, ba Lâu, mẹ Lâu xuất hiện như trong tưởng tượng của Hạ Tử Minh.

“Cậu muốn làm cái gì?” Hạ Tử Minh thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thởi lại hít vào một hơi.

Hắn căn bản không đoán được tâm tư của Lâu Thăng.

“Cạch —” Lâu Thăng thuận tay đóng cửa lại, khóa lại.

Hạ Tử Minh có chút bất an nhìn cửa bị khóa lại.

Lâu Thăng lạnh lùng nhìn hắn, cực kỳ lạnh nhạt ra lệnh: Qua đây, cởi quần ra.”

Ông trời đã đưa cho hắn một cơ hội, Hạ Tử Minh đã được dâng tới trước mắt hắn, như vậy hắn sẽ không cho đối phương cơ hội trốn thoát nữa.

Hạ Tử Minh gần như cắn chảy máu môi, hắn biết Lâu Thăng đã uy hiếp hắn, sỉ nhục hắn, nhưng hắn cũng biết đến nước này rồi, hắn sớm đã đi vào đường cũng, không còn lựa chọn nào khác, nên cho dù có không muốn đi nữa, hắn cũng chỉ có thể khuất nhục, chậm rãi lựa chọn nghe theo mệnh lệnh của Lâu Thăng, cơi quần của mình ngay trước mặt hắn, chỉ để lại một cái quần lót che đi bộ phận quan trọng.

“Còn có quần lót.” Lâu Thăng lại chậm rãi mở miệng nói.

Hạ Tử Minh bóp chặt tay lại, chỉ có thể run rẩy cởi nốt cái quần lót của mình ra.

Lâu Thăng nhìn Hạ Tử Minh nửa trên chỉnh tề, nửa dưới lộ ra đường cong mông hoàn mỹ, đi lên phía trước, gần như rất vừa lòng sự ngoan ngoãn của Hạ Tử Minh, nhéo mặt hắn, khẽ cười nói: “Vậy mới đúng chứ.”

Hạ Tử Minh cắn môi dưới, trong lòng khiếp đảm vô cùng, lại không dám động đậy một chút nào.

“Người này tôi đã giúp cậu xử lý xong rồi, cậu từ giờ về sao không cần phải sợ ông ta uy hiếp cậu nữa.” Lâu Thăng nắm lấy cằm hắn, nhìn Hạ Tử Minh nghe lời như một chú chó, trong lòng càng cảm thấy hài lòng hơn, trực tiếp ném một phần tư liệu liên quan đến tên lừa đảo kia ra trước mặt Hạ Tử Minh.

Hạ Tử Minh nhìn cũng không nhìn, chỉ cảm thấy bên dưới lành lạnh.

Lâu Thăng nói đến thân thế của bọn họ, lại cười khẽ: “Thật không ngờ, cuộc đời hai chúng ta từ khi sinh ra đã bị hoán đổi, cũng có nghĩa là từ khi sinh ra tôi và cậu đã bị chú định phải quấn lấy nhau rồi.”

Đối với ba Lâu, mẹ Lâu, nhà họ Lâu, hắn đều không có cảm tình gì sâu sắc, rất nhanh đã chấp nhận được hiện thực một cách rất bình tĩnh, vô cùng lạnh lùng mở miệng.

Lâu Thăng có thể nói về chuyện cuộc đời hai người họ từ khi sinh ra đã bị hoán đổi với thái độ không hề để tâm, nhưng Hạ Tử Minh không làm được, run giọng mở miệng hỏi: “Cậu —– rốt cuộc muốn làm cái gì?”

Hắn không hiểu Lâu Thăng, nếu hắn là Lâu Thăng, biết được mình không phải là con trai nhà họ Lâu nghèo khó,mà là thiếu gia nhà họ Chu, chỉ e là ngay từ khi biết được đã sớm đi đến nhà họ Chu công khai thân phận của mình, gấp rút muốn đoạt lại mọi thứ thuộc về mình, và hung hăng đạp cho Chu Chi Minh một cước.

Nhưng, Lâu Thăng lại không làm như vậy…

Mà là gọi hắn một mình đến đây… Hắn không hiểu trong đầu Lâu Thăng muốn làm cái gì.

“Cậu rất muốn bảo vệ tất cả mọi thứ bây giờ của cậu, rất muốn bảo vệ thân phận thiếu gia nhà họ Chu của cậu đúng chứ? Vì thế, thậm chí không tiếc cung tiền một lần tiếp một lần, thậm chí vay tiền, âm thầm chuyển khoản cho tên lừa đảo kìa, khiến cho hắn lòng tham không đáy đòi hỏi nhiều hơn nữa từ cậu? Hử?” Lâu Thăng vô cùng lạnh nhạt mở miệng, như thể rất coi thường.

Hạ Tử Minh không nói được một lời, bóp chặt tay lại, gần như muốn nói cho Lâu Thăng nếu không phải như thế, hắn không còn sự lựa chọn nào, Lâu Thăng căn bản không hiểu hắn.

Nhưng dừng giây lát, hắn vẫn nín lại những lời này…

Lâu Thăng chỉ liếc hắn một cái đã hiểu rõ trong lòng hắn đang nghĩ cái gì, lại bật cười ra tiếng: “Cậu muốn tiếp tục làm thiếu gia nhà họ Chu, khiến cho bí mật này vĩnh viễn bị chôn vùi, đúng không?”

Hạ Tử Minh cắn môi, chịu đựng khuất nhục.

“Có thể, tôi có thể giúp đỡ cậu, để cậu vĩnh viễn được làm thiếu gia nhà họ Chu. Hứa với cậu, tôi vĩnh viễn cũng không tranh cướp với cậu, sẽ không để ba cậu biết được bí mật này.” Lâu Thăng lại nâng mạnh cằm hắn lên, ép hắn nhìn mình, ghé sát tai hắn khẽ nói: “Chỉ cần cậu, làm tình nhân của tôi.”

Hạ Tử Minh run rấy khắp người, không dám tin nhìn Lâu Thăng.

Lâu Thăng lại giữ chặt gáy hắn, trực tiếp, thô bạo mà lại gấp gáp hôn tới.

Cho dù biết thân thế của mình, Lâu Thăng chẳng hề có chút hứng thú với cái gọi là thân phận thiếu gia nhà họ Chu mà Chu Chi Minh xem trọng, thứ hắn muốn từ trước tới nay chỉ là một mình Chu Chi Minh mà thôi, người này là người duy nhất có thể làm cho hắn hứng thú.

Lâu Thăng muốn hắn, sau khi phát hiện sự đặc biệt của Chi Chi Minh trong lòng mình, hắn đã thề sẽ không từ thủ đoạn đoạt lấy Chu Chi Minh tới tay.

Chỉ là thực lực của hắn còn chưa đủ, còn không đủ đối kháng với nhà họ Chu, ép buộc thiếu gia nha họ Chu làm tình nhân của hắn…

Nhưng Lâu Thăng chưa từng nghĩ đến từ bỏ Chu Chi Minh, cũng chưa từng nghĩ sẽ để bản thân ấm ức phải đi tìm người khác, hắn chỉ có thể phát triển không ngừng trong âm thầm, khuếch đại lãnh thổ, thế lực của bản thân, hướng về mục tiêu có thể sở hữu Chu Chi Minh mà không ngừng hướng về phía trước.

Hắn vốn tưởng rằng còn phải cần rất nhiều năm —–

Không ngờ, hắn phát hiện bí mật này, để hắn có lý do quan minh chính đại, danh chính ngôn thuận khiến Chu Chi Minh chấp nhận hắn uy hiếp và trở thành tình nhân của hắn… Hắn có thể không cần cái gọi là thân phận thiếu gia nhà họ Chu gì đó, không cần nhận những người gọi là ba mẹ thân sinh của mình, để cho Chu Chi Minh làm thiếu gia nhà họ Chu cả đời, chỉ cần Chu Chi Minh thuộc về hắn.

Lâu Thăng biết Chu Chi Minh không thứ tốt đẹp, để bảo vệ cái gọi là thân phận thiếu gia nhà họ Chu, thậm chí còn không ngừng hãm hại mình, cố chấp, bản thân hắn còn ích kỷ… Nhưng thế thì sao chứ? Hắn không để ý, hắn chỉ muốn có được người này.

Khiến cho Chu Chi Minh hoàn toàn thuộc về mình, trong mắt ngoài hắn, Lâu Thăng không còn nhìn thấy gì khác.

Hạ Tử Minh bị hắn cưỡng hôn, trước hết là bắt đầu tránh né theo phản xạ có điều kiện, nhưng sau khi bị Lâu Thăng bạo lực trấn áp, hắn liền tỉnh táo lại trong nháy mắt, không chỉ để mặc Lâu Thăng sờ soạng người hắn từ trên xuống dưới, thậm chí còn hùa theo, đáp lại.

Hắn đã không còn lựa chọn nào khác.

Để bảo vệ tất cả mọi thứ giả tạo giống như ảo cảnh này của mình, hắn chỉ có thể đồng ý với Lâu Thăng.

Hạ Tử minh nhìn Lâu Thăng càng ngày càng nhiệt liệt, đột nhiên nhớ đến cái gì, trong lửa tình dục nặn ra một câu: “…Bao.”

Hắn muốn nhắc Lâu Thăng đeo bao cao su.

“Lần trước không phải cậu không thích đến nỗi rên la mãnh liệt sao? Tôi cũng không thích, thế thì không cần đeo.” Nhưng Lâu Thăng lần này lại không muốn đeo nữa, chẳng cần nghĩ ngợi liền từ chối hắn.

Hạ Tử Minh trong tình huống này hoàn toàn không có quyền ra quyết định.

Chỉ có thể bị động mặc cho Lâu Thăng muốn làm gì thì làm trên nguwoif hắn, thậm chí đến cuối còn bắn vào trong cơ thể hắn.

Sau khi xong xuôi.

Lâu Thăng đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nhìn Hạ Tử Minh giống như đang nhìn một tên ngốc, dạy dỗ: “Cậu không biết biển thủ công quỹ là tội gì à? Nếu ba cậu phát hiện ra thì sẽ có hậu quả thế nào? Đặc biệt là dưới tình huống cậu không phải con trai ruột của ông ta?”

Hạ Tử Minh không dám phản bác, chỉ có thể nghe.

Chu Chi Minh không ngừng bị tên lừa đảo uy hiếp, chuyện biển thủ công quỹ là khởi đầu cho sự cố chấp, tâm lý vặn vẹo, và tuyệt vọng của hắn…

“Chi phiếu cho cậu, ngày mai cậu trả lại toàn bọ số tiền cậu lấy ra đi, lấp đầy lỗ hổng.” Lâu Thăng trực tiếp ký một tờ chi phiếu số tiền mình lấy lại được từ tên lừa đảo kia đặt trước mặt Hạ Tử Minh.

Đời trước, Lâu Thăng trơ mắt, thờ ơ nhìn Chu Chi Minh càng làm càng sai, càng đi càng lệch, không ngừng biến đổi dưới sự quấy rầy của tên lừa đảo, ddwoif này vì sự thay đổi Hạ Tử Minh mang đến, hắn lại lựa chọn giúp đỡ Chu Chi Minh, giúp tên ngốc này đem mọi thứ trả về đúng quỹ đạo…

Hạ Tử Minh cầm lấy chi phiếu, ngơ ngẩn nhìn Lâu Thăng, có hơi không rõ lý do, như thế không hiểu hắn vì sao phải làm như thế.

Lâu Thăng cũng lười giải thích cho hắn, chỉ lạnh lùng căn dặn mấy câu: “Từ ngày mai trở đi, cậu chuyển đến đây. Mỗi ngày lúc tôi tan làm về, hi vọng luôn có thể nhìn thấy cậu ở nhà.”

Hạ Tử Minh nước mắt đong đầy nhìn hắn.

Nhất thời dọa cho hệ thống sợ: “Ký chủ, cậu sao thế?”

“Thống Thống, tôi mừng quá, từ ngày mai, không, bắt đầu từ hôm nay, tôi lại có được cuộc sống tình dục hạnh phúc rồi.” Hạ Tử Minh cảm động đến gần như đong đầy nước mắt.

Hệ thống: “…”

Nó không có loại ký chủ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment