Xuyên Nhanh: Sau Khi Pháo Hôi Trọng Sinh

Chương 94

Edit: An Ju

Bí mật về thân thế dường như đã lấy đi toàn bộ sự ngông cuồng của Hạ Tử Minh, dùng thân phận của Lâu Thăng miệt thị Lâu Thăng chỉ là con của vệ sĩ bao nhiêu năm, cuối cùng hắn mới là con của vệ sĩ,

Điều này khiến cho Hạ Tử Minh sụp đổ hoàn toàn.

Chẳng còn sức tùy ý làm bậy, tự xưng là cao hơn người một bậc trước mặt Lâu Thăng.

Lâu Thăng ỷ vào mình đang nắm được điểm yếu của hắn, kiểm soát hắn rất chặt, không cho phép Hạ Tử Minh đi lêu lổng với đám bạn đểu của hắn nữa, mà bắt Hạ Tử Minh quay lại trường học, bắt đầu sự nghiệp học hành mà hắn đã vui chơi và đáp tiền vào để được qua môn lại một lần nữa.

Hạ Tử Minh từ đó bắt đầu cuộc sống theo quy luật một đường qua lại hai nơi trường học và nhà thuê của Lâu Thăng.

Quả thực là khiến cho những người trong vòng quan hệ trước đây của Hạ Tử Minh kinh ngạc, luôn miệng kêu lạ.

Ngay cả ba Chu cũng vì quyết định quay lại trường học này của Hạ Tử Minh mà tán thưởng hắn một câu với thái độ không khen không chê: “Vẫn là khiến người khác bớt lo hơn không ít so với trước đây.”

Thời gian đi làm, tan làm của Lâu Thăng gần như cùng lúc với thời gian biểu đến trường của Hạ Tử Minh, chỉ thỉnh thoảng là sẽ bị muộn hơn hắn một chút.

Từ đó về sau, hai người bọn hắn thực sự bắt đầu một cuộc sống chung như người yêu, sau khi ở bên Hạ Tử Minh, Lâu Thăng gần như tách ra hoặc cắt đứt với tất cả những người đang có ý với hắn… Mỗi ngày đêu sẽ đúng giờ đúng phút tan làm về nhà…

Hắn và Hạ Tử Minh gần như ở trong căn nhà thuê nhỏ này đã thử qua hết mọi loại tư thế rồi.

Giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, bọn hắn cũng không phải ngày nào cũng làm chuyện đó. Khả năng học tập của Hạ Tử Minh vốn rất tệ, thành tích và bài tập đều rất kém, Lâu Thăng thỉnh thoảng tan làm về nhà, không có việc gì thì sẽ thể hiện năng lực học tập trời cho của hắn, hướng dẫn Hạ Tử Minh làm bài.

Chu Chi Minh từ nhỏ đến lớn ngoài gia sư được mời đến ra thì chưa từng có ai dạy hắn làm bài, điều này làm hắn cảm thấy rất mới mẻ. Hắn nhìn Lâu Thăng, hơi cảm động nói: “Cậu ngày nào cũng theo sát tôi khi làm bài, kiểm tra bài về nhà của tôi, còn giúp tôi làm bài tập như vậy, thật sự khiến tôi cảm thấy cậu giống như là phụ huynh của tôi vậy. Rõ ràng hai người chúng ta bằng tuổi.”

Từ nhỏ đến lớn, ba Chu chưa từng để ý hắn, cũng chưa từng quan tâm hắn.

Lúc còn nhỏ, hắn luôn rất hâm mộ những đưuá trẻ được ba mẹ quan tâm, giúp làm bài như vậy.

Không ngờ, lớn lên rồi, có một ngày mình lại được Lâu Thăng theo dõi mình làm bài tập.

Không nói thì không thấy, vừa liên tưởng như vậy, Hạ Tử minh lại thực sự cảm thấy Lâu Thăng rất giống ba Chu, được Lâu Thăng theo dõi làm bài tập, cũng giống như được ba Chu theo dõi vậy.

Hắn còn chưa nghĩ đến gì khác, đột nhiên nghĩ đến gì đó lại buồn bã, u ám.

Cũng đúng, Lâu Thăng mới là con trai ruột của ba Chu, hai người họ giống nhau là chuyện bình thường.

Không giống như mình làm thê nào cũng không thể chiếm được sự yêu thích của ba Chu, làm cho ông hài lòng.

“Tôi mà sinh ra được đứa con ngu ngốc như cậu, chỉ e là sẽ bị cậu làm cho tức chết.” Lâu Thăng ngoài miệng nói ra lời ghét bỏ, hành động lại rất dịu dàng và cưng chiều, mân mê những sợi tóc mai lộn xộn của Hạ Tử Minh.

Tuy rằng không hiểu lắm về việc Hạ Tử Minh thấy cảnh mà buồn bã, nhưng Lâu Thăng sẵn lòng an ủi hắn…

Tay nghề nấu bếp của Lâu Thăng rất ngon, chỉ cần có thời gian là hắn sẽ ở nhà tự nấu nướng cho Hạ Tử Mình ăn.

Một ngày này, Lâu Thăng tan làm về trễ, không thể về nấu cơm, đồ ăn trong nhà đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, liền gọi một cú điện thoại cho Hạ Tử Minh kêu hắn tùy ý nấu chút đồ.

Hạ Tử Minh nghĩ chỉ là nấu ăn mà thôi, mình vẫn có thể thử xem liền đồng ý trong điện thoại.

Ai mà ngờ, nấu ăn hóa ra là một chuyện khó như thế, đồ ăn hắn nấu nếu không phải là cháy khét, thì cũng là một nửa chưa chín, phá tung cả cái phòng bếp không nói, ngay cả cái nhà thuê cũng ngập đầy khói…

Còn tự làm bản thân sặc khói gần chết: “Khụ khụ khụ —–”

Lúc Lâu Thăng về tới bị hắn dọa cho sợ đến ngu người, suýt tưởng rằng trong nhà bốc cháy. Mãi đến sau khi loại bỏ hết khói trong nhà, dọn dẹp hết đống hỗn độn, hắn mới thở dài một hơi, nói với Hạ Tử Minh: “Lực chiến đấu của cậu quả thực có thể so với con Husky đấy.”

“Tôi cũng không biết sao lại ra như vậy nữa, rõ ràng thấy cậu làm đơn giản lắm mà, khụ khụ ~ ” Hạ Tư Minh bị khói làm sặc đến bây giờ vẫn còn ho.

Lâu Thăng bất đắc dĩ thở dài, sau khi phát hiện tay Hạ Tử Minh cũng bị dầu nóng làm bỏng, lập tức kéo hắn nhúng tay vào nước lạnh, xử lý xong lại đổ hết đi mấy món ăn bị Hạ Tử Minh làm hỏng, nấu cho Hạ Tử Minh và mình bát mì đơn giản.

Hạ Tử Minh cũng đói đến không chịu nổi nữa, bưng bát mỳ Lâu Thăng làm lên ăn rất nhanh, vừa nói còn vừa liên tục khen: “Ngon, ngon lắm.”

“Cậu thực sự rất được cưng chiều, thật là…” Lâu Thăng lẳng lặng nhìn hắn, vốn muốn than thở Hạ Tử Minh thật sự trời sinh là mệnh thiếu gia, nhưng nghĩ lại, lại sợ lời này sẽ kích thích đến thần kinh yếu ớt của Hạ Tử Minh, liền nuốt trở lại.

Hạ Tử Minh ăn như hổ đói, không hề nhân ra lời chưa nói hết của hắn.

Lâu Thăng dịu dàng nhìn hắn chăm chú, đột nhiên lại nghĩ may là mẹ Lâu hoán đối hắn với Hạ Tử Minh, nếu không thì dựa theo kiểu được cưng chiều như Hạ Tử Minh, ở trong hoàn cảnh như thế của nhà họ Lâu, e là sẽ lớn không nổi và phải chịu khổ.

Không có gì có thể gia tăng tình cảm giữa người với người bằng việc sớm chiều sống chung, ngày ngày làm bạn.

Lúc độ hảo cảm của Lâu Thăng đối với Hạ Tử Minh càng ngày càng cao cũng là lúc Hạ Tử Minh càng ngày càng không thể rời xa Lâu Thăng.

Không có cái gì đáng sợ hơn thói quen.

Đến lúc tối muộn, Hạ Tử Minh và Lâu Thăng cùng ngồi tựa trên ghế sofa xem TV.

Gần đây thời tiết không tốt lắm, luôn rất oi bức, lại nhiều mây. Hạ Tử Minh lúc xế chiều nhìn thời tiết, luôn cảm thấy hôm nay sắp có mưa to, nhưng không biết sao vẫn chưa mưa.

Khoảng 9 giờ, hắn và Lâu Thăng xem TV đến là hào hứng.

Bên ngoài gió lớn gào rú, đột nhiên mưa như trú nước, sấm chớp rền vang.

Hạ Tử Minh thì chẳng sao, sau một tiếng sấm kia, Lâu Thăng đột nhiên lập tức nắm chặt tay Hạ Tử Minh, trán nổi gân xanh, sắc mặt trắng bệnh, mặt mày nahwn nhó giống như bị gì đó dọa sợ.

Hạ Tử Minh lập tức bị hắn dọa cho nhảy dựng, luôn mồm hỏi: “Cậu sao thế?”

Tuy rằng hắn từng nghĩ, mong muốn cho Lâu Thăng chết đi, đẻ cho bí mật thân thế sẽ vĩnh viễn được chôn giấu, mình cũng không cần đau khổ, rầu rĩ bị Lâu Thăng giẫm đạp, bị Lâu Thăng coi thường như vậy nữa…

Nhưng con người đến cuối cùng vẫn là loài động vật có cảm tình, sau khi trải qua khoảng thời gian sống chung lâu như vậy, Hạ Tử minh cũng đã trở thành người không muốn Lâu Thăng xảy ra chuyện nhất.

Cảm giác sống chung với Lâu Thăng rất tốt đẹp, Hạ Tử Minh bất giác bắt đầu ỷ lại vào đối phương, thậm chí còn không thể tưởng tượng mình mà mất đi đối phương thì nên làm thế nào.

Lâu Thăng cũng không nói gì, bàn tay nắm Hạ Tử Minh càng ngày càng chặt, cơ thể cũng bắt đầu bất giác run rẩy, cùng với âm thanh sấm sét vang lên, mức độ run rẩy càng thêm dữ dội.

“Cậu sợ sấm sét à?” Hạ Tử Minh phát hiện phản ứng với tiếng sấm của hắn, liếc nhìn cửa ban công và cửa sổ chưa đóng, lập tức đứng dậy: “Đừng sợ, tôi đi đóng cửa ban công và cửa sổ, như vậy âm thanh sẽ không thể truyền tới được nữa.”

Ai ngờ, hắn mới đứng dậy, Lâu Thăng bỗng nhiên ôm lấy hắn từ đằng sau, rất chặt, rất chắc, thế nào cũng không chịu để hắn đi: “Đừng đi!”

Hạ Tử Minh hết cách với hắn, chỉ đành nhẹ vỗ tay hắn như dỗ dành đứa trẻ, không ngừng an ủi: “Được được, tôi không đi.”

Lâu Thăng ôm chặt hắn, ra sức hít thở, hô hấp thoáng dồn dập hơn, lại nghe thấy tiếng sấm, cả người hắn đều run rẩy.

“Thật là, lớn như vậy rồi, vậy mà còn sợ sấm sét như đứa trẻ con!” Nhìn Lâu Thăng sợ sấm sét như vậy, Hạ Tử Minh mọi thứ đều không bằng hắn không khỏi có cảm giác mình giỏi hơn, lấy tay nhẹ nhàng che tai Lâu Thăng lại rồi dắt hắn theo đi vào phòng đã đóng hết cửa sổ.

Tiếng sấm trong phòng này sẽ nhỏ hơn chút.

Lâu Thăng ôm chặt hắn, một đường đi đến giường đều rất ngoan ngoãn.

Hạ Tử Minh nhìn hắn trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác thương tiếc và yêu thương.

Hắn cẩn thận trông chừng Lâu Thăng, không ngừng an ủi hắn, mãi cho đến khi tiếng sấm dần dần không còn nữa, hô hấp của Lâu Thăng cũng dẫn bình ổn lại, không còn run rẩy nữa mới buông tay.

Lâu Thăng sau khi hô hấp dần bình ổn lại, trong một khoảng tối khẽ nói với Hạ Tử Minh:”Có thể lấy thuốc giúp tôi không? Trong hòm thuốc ở ngăn kéo dưới bàn uống trà ở phòng khách.”

“Được.”

Hạ Tử Minh biết tim Lâu Thăng có vấn đề, nghĩ cũng không nghĩ đã đồng ý, đến phòng khách tìm thuốc cho Lâu Thăng, còn thân thiết rót một cốc nước ấm để hắn uống thuốc.

Lâu Thăng ngửa đầu nuốt xuống thuốc và nước Hạ Tử Minh mang đến: “Cảm ơn.”

“Tôi không ngờ cậu lại sợ sấm sét đến vậy.” Hạ Tử Minh trong bóng tối nhìn hắn nói.

Cảm xúc Lâu Thăng đã bình ổn lại, dáng vẻ tùy ý mà tâm sự với hắn: “Lúc nhỏ, bệnh tim của tôi rất nghiêm tọng, vừa nghe đến tiếng sấm thôi tim sẽ đập mạnh, nên ngày có mưa dông, sấm sét tôi chưa từng ra ngoài… Lớn rồi, cũng đã thành thói quen, vừa nghe thấy tiếng sấm, phản ứng sẽ rất dữ dội như thế, không khống chế được, khiến cậu chê cười rồi… A”

“Bệnh tim của cậu rất nghiêm trọng sao?” Hạ Tử Minh đắn đo rồi hỏi.

Bệnh tim của mẹ Chu năm đó rất nghiêm trọng, Lâu Thăng đây cũng là do di truyền.

Lâu Thăng trong bóng tối nhìn lại về phía Hạ Tử Minh, cười khẽ: “Sao thế? Cậu đây là đang lo lắng cho tôi sao?”

“Không biết xấu hổ, cậu nghĩ nhiều rồi.” Hạ Tử Minh nghĩ cũng không nghĩ đã phủ nhận.

Lâu Thăng cười khẽ mấy tiếng, vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Bệnh tim của tôi lúc nhỏ đúng là rất nghiêm trọng, nhưng đến giờ đã rất lâu không phát bệnh, gần đây giống như lại phát tác, nhưng không phải chuyện gì lớn, so với lúc còn nhỏ đã tốt hơn nhiều rồi.”

Hạ Tử Minh đứng lặng ở cửa, im lặng nhìn hắn, không nói gì.

Hắn biết đây là vì sao, Lâu Thăng trong kịch bản gốc là người trời sinh vô tình, vô tâm, tính tình lạnh lùng, hắn mặt ngoài nhìn rất hoàn mỹ, nhưng thực tế lại cái gì cũng không quan tâm, cái gì cũng không để tâm, hắn không yêu người khác, cũng không yêu bản thân mình, vì vậy hắn dù cho có bệnh tim nghiêm trọng cũng sẽ không phát tác, cũng không có gì, vì cảm xúc của hắn chưa từng thay đổi nhanh, trầm bổng lên xuống, vẫn luôn rất ổn, chẳng có gì có thể khiến hắn hỗn loạn, khiến cho tim của hắn chịu không nổi…

Nhưng bây giờ khác rồi…

Bản thân xông vào thế giới của hắn, đi vào tim hắn, khiến hắn vì mình mà cảm xúc lên xuống, lo được lo mất, lo âu, sợ hãi liên miên, bệnh tim của Lâu Thăng cũng vì thế mà bắt đầu phát tác.

Tối này Hạ Tử Minh và Lâu Thăng không làm tình, mà rất yên lặng ôm nhau, lẳng lặng ôm nhau thật chặt mà ngủ.

Sáng lúc Hạ Tử Minh tỉnh lại, Lâu Thăng đã đi làm rồi.

Việc đầu tiên Hạ Tử Minh mở mắt ra chính là nằm trên giường, gọi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, xin hỏi hiện nay tôi có thể lấy điểm đổi lấy đạo cụ sử dụng cho người mang số mệnh không”

“Có thể, điểm ký chủ đang sở hữu rất nhiều.” Âm thanh máy móc của hệ thống lập tức vang lên trong đầu Hạ Tử Minh: “Xin hỏi ký chủ muốn đổi lấy đạo cụ gì để sử dụng cho người mang số mệnh ở thế giới gốc?”

Trong lòng Hạ Tử Minh sớm đã có đáp án được tính toán xong xuôi: “Tôi cần đạo cụ có thể khuếch đại 10 lần bệnh cơ thể.”

“Tôi muốn khuếch đại 10 lần bệnh tim của Lâu Thăng.” Hắn nói.
Bình Luận (0)
Comment