[Xuyên Nhanh] Sưởi Ấm Trái Tim Của Nam Phụ

Chương 27


Khi tiệc mừng thọ kết thúc thì trời đã tối muộn nhưng đèn bên trong biệt thự vẫn sáng rực.

Đường Ngọc Phỉ tính toán cẩn thận để trở lại phòng, sợ bố mẹ bắt được lại mắng.
Nào ngờ vừa mới có ý định khom lưng đi qua phòng khách thì một tiếng quát vang lên: “Đường Ngọc Phỉ!” Cô hoảng sợ, sững người tại chỗ.
Cứng đờ quay đầu lại, cô nhìn thấy bố và mẹ đang vô cùng tức giận ngồi trên sô pha, dường như đã đợi cô rất lâu, Đường Ngọc Phỉ chỉ có thể không tình nguyện mà dịch qua: “Bố mẹ, đã muộn thế này mà hai người vẫn chưa ngủ sao?”
“Mình à, đã muộn thế này……”
Mẹ Đường vừa nháy mắt ra dấu với Đường Ngọc Phỉ vừa cố gắng xoa dịu cảm xúc của bố Đường, không ngờ bố Đường hôm nay quyết tâm phải dạy cho Đường Ngọc Phỉ một bài học, cắt ngang lời nói của mẹ Đường: “Nó hiện tại thành ra như vậy đều do bà nuông chiều mà ra, ở Anh lâu như thế, tình ngày càng tùy hứng, lời tôi nói như gió thoảng bên tai.

Tao hỏi mày, tối nay mày đã đi đâu?”
Ông hiển nhiên vô cùng tức giận, tay đập mạnh vào bàn, tiếp tục nói: “Tao bảo mày ở yên trong phòng cơ mà, ai cho phép mày đi ra ngoài? Mày có biết là buổi tối hôm nay vì tìm mày, mà bố còn chưa đến được tiệc mừng thọ của ông Thẩm không……”
Nói tới đây, ông dường như nhận ra điều gì đó, giọng nói đột nhiên ngừng lại một lát, sau đó không dám tin nói: “Đừng nói là con chạy tới gây náo loạn tại tiệc mừng thọ của ông Thẩm đấy?”
Ba à sự thật đúng là vậy đấy, Đường Ngọc Phỉ nghĩ thầm trong lòng.

Theo kế hoạch của ban đầu của nguyên chủ, cô phải khiến cho Thẩm Thủ Ý mất mặt.

Diễn đàn Vietwriter.vn
Vốn dĩ ngày hôm sau, người của Đường gia sẽ thấy chuyện này ở trên báo.
Mẹ Đường lo lắng, còn muốn giải thích cho con gái mình hai câu: “Mặc dù tính tình Ngọc Nhi tùy hứng, nhưng cũng không đến nỗi làm chuyện quá đáng vậy đâu…”
“Bố mẹ, con thật sự có đến tiệc mừng thọ của ông nội Thẩm” Không chờ mẹ Đường nói xong, Đường Ngọc Phỉ thản nhiên mà thừa nhận.

Bố Đường tức giận ngã về phía sau, ôm ngực run rẩy hồi lâu rồi nói với mẹ Đường: “Bà chiều ra một đứa con gái tốt thật đấy!” Không ai hiểu con bằng bố, với tính cách con cái mình, nó chạy đến tiệc mừng thọ của ông Thẩm thì có làm gì có chuyện tốt chứ? Lỡ như nói lung tung khiến ông Thẩm tức giận, ông làm sao có thể khiến cho… người cha quá cố của mình thất vọng được?
“Đứa con gái bất hiếu này, bây giờ đi thay quần áo, theo bố đến nhà người ta xin lỗi!” Ông Đường đen mặt đứng dậy, không nhịn được mà nói thêm “Nếu ông Thẩm không tha thứ, dù cho đêm nay con có quỳ đến chết trước mặt ông Thẩm, bố cũng sẽ không nói đỡ cho con một lời! “
“Mình à, Ngọc Phỉ là là đứa con gái duy nhất của ông đấy!” Mẹ Đường nóng nảy, lập tức đứng dậy cản ông ta.
“Tôi không có đứa con gái như vậy!”
Mẹ Đường như gà mái bảo vệ con, đứng chắn trước người Đường Ngọc Phỉ, nói: “Ngọc Phỉ không thích Thẩm Thủ Ý thì có gì là sai? Tổ tiên hai nhà quan hệ thân thiết thì tại sao phải lôi cả hạnh phúc của con gái tôi vào cơ chứ? Con gái tôi không muốn gả chính là không gả, để nó phải lấy một người mù, tôi cũng không đồng ý đâu!”
Đường Ngọc Phỉ dở khóc dở cười, cũng khó trách nguyên chủ ngốc nghếch như vậy, cô lớn lên dưới tình yêu thương và bao dung của bố mẹ, lại được mẹ chiều chuộng, chỉ hận không thể đem toàn thế giới đến trước mặt cô.
Trong lòng có chút cảm động, vì thế Đường Ngọc Phỉ mở miệng giải thích nói: “Bố mẹ, hai người nghe con nói, hôm nay con thật lòng đến chúc thọ ông nội Thẩm, chứ không có ý làm ông ấy mất hứng.”
Mẹ Đường, bố Đường vốn dĩ không tin, cho rằng con gái đang nói dối, ngay lúc đang giằng co, điện thoại bố Đường đột nhiên vang lên.
Vừa nhìn thấy, cơn giận của ông ta vừa được kiềm chế lại bùng lên không có chỗ phát giận: “Ông Thẩm gọi tới! Đường Ngọc Phỉ, lát nữa bố tính sổ với con sau!”
Nói xong liền hạ giọng, vô cùng căng thẳng nhận điện thoại.

Mẹ Đường lo lắng đến mức nắm lấy tay Đường Ngọc Phỉ, trái lại trên mặt Đường Ngọc Phỉ vẫn mang theo nụ cười nhạt, vỗ nhẹ lên tay mẹ mình để an ủi.
Vốn tưởng sẽ bị mắng một trận, nào ngờ ông Thẩm tâm trạng rất tốt, khen ngợi Đường Ngọc Phỉ, còn tỏ ý muốn hai đứa nhỏ tiếp xúc nhiều hơn.

Từ lúc mới đầu trong lòng bố Đường đã run sợ rồi lại chẳng hiểu ra sao, cuối cùng còn hoài nghi có phải vừa rồi mình bị ảo giác nên đã nghe nhầm không, cúp điện thoại nhìn Đường Ngọc Phỉ với vẻ mặt kì quái.
“Bố, con nói rồi, con thật sự đến chúc thọ ông nội Thẩm.” Đường Ngọc Phỉ bất đắc dĩ mà buông tay.
Bố Đường đen mặt, không thể tin được, vội vàng bảo Đường Ngọc Phỉ ngồi xuống bên cạnh mình, cau mày hỏi: “Con đã làm gì mà khiến ông Thẩm khen con như vậy?” Nếu không phải vì ông ta giấu diếm những chuyện hoang đường trước đây mà con gái mình gây ra, ông Thẩm đã sớm đến tận cửa “hưng sư vấn tội”, sao có thể cho ông ta sắc mặt tốt được?
“Cũng không có gì, do con đột nhiên nghĩ thông suốt, thật ra gả vào Thẩm gia cũng không tệ.” Sau khi giải quyết hiểu lầm vừa rồi, cuối cùng cũng vào vấn đề chính, Đường Ngọc Phỉ nghiêm mặt nói: “Bố, trước đây do con không hiểu chuyện, bây giờ con cảm thấy Thẩm Thủ Ý cũng không tệ.”
Vốn dĩ buổi tối hôm nay cô định ngả bài với bố mẹ, tránh cho hai người hiểu nhầm rồi khiến cho mọi việc xử lý càng phức tạp hơn.


Cô- Đường Ngọc Phỉ , sau này nhất định sẽ gả cho Thẩm Thủ Ý!
Mẹ Đường là người phản ứng đầu tiên, giơ tay sờ trán Đường Ngọc Phỉ: “Đứa nhỏ ngốc, con không sốt chứ? Mẹ biết con chịu nhiều áp lực, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Đường Ngọc Phỉ: “……”
“Ông nội Thẩm đối xử với con rất tốt, hơn nữa hôn sự này do ông nội và ông nội Thẩm quyết định, con cũng không muốn phải khiến cho hai ông buồn.

Trước đây con chỉ biết tức giận, mang theo thành kiến mà đánh giá Thẩm Thủ Ý, cảm thấy anh ấy chỗ nào cũng không tốt.

Thế nhưng tối nay con cảm thấy anh ấy là một người khiêm tốn, lễ độ và có lòng hiếu thảo.

Năng lực với bề ngoài đều rất xuất chúng, ở trước mặt người khác cũng rất bảo vệ con.

Tuy rằng đôi mắt của anh bất tiện, nhưng con cũng không ngại.” Lời Đường Ngọc Phỉ nói là lời thật lòng, mặc dù Thẩm Thủ Ý đối với cô thờ ơ, nhưng không gây khó dễ.

Cho dù nguyên chủ làm nhiều việc gây tổn thương đến anh như vậy, anh vẫn rất phong độ, vào lúc quan trọng cũng sẽ giúp đỡ cô.
Đường Ngọc Phỉ đã nói rõ ràng, bố Đường mẹ Đường cũng có chút an tâm, chỉ là mẹ Đường vẫn đau lòng cho con gái, khuyên nhủ: “Ngọc Phỉ, nếu con không thích Thẩm Thủ Ý thì con cũng đừng làm khó mình, hôn sự này không tính.” Diễn đàn Vietwriter.vn
“Sao lại không tính?” Bố Đường trừng mắt nhìn mẹ Đường, trong lòng cũng thấy vui vì Đường Ngọc Phỉ đột nhiên hiểu chuyện.

Ông biết quan hệ nhà họ Đường và nhà họ Thẩm, nếu bởi vì chuyện này mà bất hòa, ông ta làm sao xứng đáng với bố mình.


Hơn nữa, Thẩm Thủ Ý ngoài đôi mắt không nhìn thấy thì rõ ràng là con gái ông ta cũng không xứng với người ta chút nào.
“Nếu con đã hiểu rõ thì nên đến xin lỗi người ta chuyện trước đây, không được bắt nạt người ta nữa.” Bố Đường liếc mắt cảnh cáo con gái và dặn dò, giống như coi con gái là một tên “ác bá”.
“Bố đừng lo lắng, con sẽ đối xử tốt với anh ấy!” Đường Ngọc Phỉ cười nói, rồi lại đưa ra điều mà trước nay cô vẫn luôn muốn làm: “Còn nữa, con muốn chơi lại violon, đồng thời cũng hy vọng ba tháng sau sẽ tổ chức một buổi hòa nhạc riêng.”
Nghĩ đến đây Ngọc Phỉ mới chợt nhận ra, nguyên chủ trước đây cũng không có tài năng gì, chỉ có đàn violon là cô chơi từ bé.

Từ trước đến nay, âm nhạc có thể chạm vào trái tim con người, nếu như dùng cách này để bày tỏ với Thẩm Thủ Ý, chắc chắn anh sẽ vô cùng cảm động.

Đến lúc đó thì chuyện bắt được trái tim đàn ông chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay?
Thấy con gái đêm nay hơi khác thường, mẹ Đường sợ Đường Ngọc Phỉ bị kích thích, nhíu mày hỏi: “Con yêu à, không phải con đã lâu không chơi violin sao?”
“Con không muốn lãng phí tài năng này, mẹ hãy sắp xếp giúp con nha.” Đường Ngọc Phỉ sử dụng tuyệt chiêu của nguyên chủ, ôm lấy cánh tay mẹ Đường làm nũng, mẹ Đường sao có thể từ chối được, lập tức đồng ý chuyện này.
Sau khi nói chuyện với bố mẹ xong thì Đường Ngọc Phỉ trở về phòng, nhanh chóng tắm rửa rồi nhào tới chiếc giường mềm mại của nguyên chủ, lúc này tinh thần mới cảm thấy thoải mái, cô thở dài một hơi.

May mắn gia đình nguyên chủ cũng hạnh phúc nên không gây ra trở ngại gì, nếu không để cô ứng phó với cả hai nhà thì cô cũng lực bất tòng tâm.
Được bố mẹ ủng hộ, còn có thần trợ công là ông nội Thẩm, Đường Ngọc Phỉ chỉ cần tập trung tinh thần để đối phó với Thẩm Thủ Ý cùng với người mẹ kế và tên em trai có dã tâm không nhỏ của anh.
Làm sao có thể khiến Thẩm Thủ Ý thích mình đây? Đường Ngọc Phỉ trở mình, nhíu mày tự hỏi, hai mắt vô thức dần nhắm lại.
Thân là tiểu thư nhà giàu được nuông chiều, Đường Ngọc Phỉ không phải đi học hay đi làm, ngủ nướng đến khi mặt trời lên đỉnh mới có người gọi cô dậy.
Uể oải rời khỏi giường cô mở tủ quần áo, trong số rất nhiều bộ quần áo sang trọng nhưng cô chọn một kiểu váy họa tiết đơn giản màu lam nhạt và thắt một bím tóc ở bên.

Nhìn bản thân tươi tắn và xinh đẹp trong gương, Đường Ngọc Phỉ rất mãn nguyện.
Từ hôm nay trở đi, cô phải “thả dây dài bắt cá lớn”.


Muốn chiếm trái tim của người đàn ông, thì trước tiên phải chiếm được cái dạ dày anh ta, cho nên cô dự định tới Thẩm Thị mang hộp cơm tình yêu cho Thẩm Thủ Ý .
Khi vào phòng bếp, Ngọc Phỉ biết khẩu vị Thẩm Thủ Ý thanh đạm, cô chuẩn bị một món thịt hai món chay, còn đặc biệt nấu riêng cho anh một phần canh để ăn cho ấm bụng, sau đó còn cố tình bày ra hình mặt người trong hộp cơm, dù sao Thẩm Thủ Ý cũng không thể nhìn thấy.
Lái xe đi vào Thẩm Thị, Đường Ngọc Phỉ xuống xe sau đó nheo mắt lại, cẩn thận quan sát tòa nhà cao tầng trước mắt.
Thẩm Thị khoảng chừng 35 tầng, đỉnh tháp nhọn, tường được làm bằng kính thủy tinh phản chiếu ánh sáng, tầng trên cùng là văn phòng chuyên dụng của Thẩm Thủ Ý.
Bước vào đại sảnh, cô đi vào trước quầy lễ tân mỉm cười nói: “Xin chào người đẹp, Thẩm tổng của các cô có ở đây không?”
Cô gái trước quầy lễ tân ngẩng đầu nhìn thấy bóng lưng của Đường Ngọc Phỉ, vẻ mặt thay đổi: “Đường tiểu thư! Tôi……Thẩm Tổng không có ở đây.”
Đường Ngọc Phỉ bất đắc dĩ đỡ trán, cô thầm nghĩ , nguyên chủ đã đến Thẩm Thị mấy lần, người ta sợ cô như vậy có lẽ cũng sẽ không để cô gặp Thẩm Thủ Ý.
“Tôi tới đây để tìm trợ lý của Thẩm tổng.” Đường Ngọc Phỉ tiếp tục duy trì nụ cười lễ phép.
Đường Ngọc Phỉ không biết nụ cười của chính mình trong mắt những cô gái ở đại sảnh này chẳng khác gì ác ma mỉm cười, vô cùng đáng sợ.

Nhân viên lễ tân nhớ đến lời dặn dò của trợ lý, suy nghĩ kĩ nói: “Thẩm tổng với trợ lý đều đi ra ngoài, Đường tiểu thư có chuyện gì, tôi sẽ thay Đường tiểu thư truyền đạt lại.”
“Cũng được.” Đường Ngọc Phỉ suy nghĩ một chút, gật đầu đem hộp cơm đưa cho cô nhân viên trước mặt, khiến cho người ta sợ đến mức run lên.

Diễn đàn Vietwriter.vn
“Đây là hộp cơm tôi chuẩn bị cho Thẩm tổng của các cô, cô thay tôi đưa lên nhé.” Đường Ngọc Phỉ bàn giao xong thì phóng khoáng quay đầu rời đi, không chút dây dưa.

Dù sao cô cũng chỉ muốn đưa một hộp cơm, cũng không nhất định phải gặp Thẩm Thủ Ý.
Tương lai còn dài, thời gian còn nhiều không cần phải vội.
Nhưng cô nhân viên đại sảnh thấy cô quay đầu dứt khoát như vậy, nhất thời ngơ ngác đứng yên tại chỗ.
Một lúc lâu sau, cô ta mới kịp phản ứng nhìn hộp bento* hoạt hình đáng yêu này, trong lòng nghĩ thầm: Không lẽ Đường tiểu thư muốn độc chết Thẩm tổng đấy chứ?
*: hộp cơm.

Bình Luận (0)
Comment