Trợ lý đẩy ra cửa văn phòng đi vào, Thẩm Thủ Ý đang dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, trên cổ mang bộ tai nghe Orpheus đời mới, anh vừa nghe xong cuộc họp của quý này.
Nhưng vì đôi mắt không tiện nhìn thấy, nên một số hình ảnh, số liệu đều yêu cầu các chuyên gia chuyển hóa từ hình thức video sang thuyết minh.
“Thẩm tổng, Đường tiểu thư lại đưa cơm tới.” Vẻ mặt của trợ lý khi báo cáo có phần phức tạp.
.
Cũng không biết có phải cô uống lộn thuốc hay không, mà tháng này, mặc kệ mưa gió, mỗi ngày Đường tiểu thư đều mang cơm cho Thẩm tổng.
Hơn nữa mỗi lần các món ăn đều không giống nhau, khiến anh ta rất kinh ngạc, cảm thán đồng thời cảm thấy áp lực gấp bội.
Rõ ràng anh ta mới là trợ lý thân cận kiêm quản lý sinh hoạt của Thẩm tổng cơ mà!
Sau khi cơm được mang đến Thẩm tổng cũng chưa một lần động vào, Đường tiểu thư cũng không từ bỏ, nhưng cũng chưa bao giờ có ý muốn đi lên để gặp Thẩm tổng.
Ban đầu trợ lý cũng cảm thấy rằng cô muốn đầu độc Thẩm tổng, cho đến một lần nọ Đường Ngọc Phỉ có việc không thể tới công ty mang hộp cơm về, vì vậy mà cô thuận miệng nói món đó là để cho trợ lý ăn.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Trợ lý đối với hộp cơm không rõ lý do như vậy nên tránh xa, nhưng chính là anh ta không nhịn được mà mở ra nhìn, món ăn được trang trí đẹp mắt và hương thơm của nó xộc thẳng vào mũi anh ta.
Rồi anh ta không kìm được mà nếm thử, sau đó…… anh ta vô cùng kinh ngạc!
Dù sao Thẩm Thủ Ý cũng sẽ không ăn, nhưng Đường Ngọc Phỉ lại rất hào phóng mỗi lần như thế đều để cho trợ lý ăn, thế nên khuôn mặt của trợ lý càng ngày càng tròn, lúc đối mặt với Thẩm Thủ Ý anh ta luôn có cảm giác chột dạ như theo địch phản quốc.
Thẩm Thủ Ý mở mắt, nét mặt không có chút thay đổi nào, nói ra lời đã lặp lại cả tháng nay: “Trả lại.” Không biết Đường Ngọc Phỉ có mục đích, nhưng anh chắc chắn rằng không phải đối phương đang quan tâm mình, có lẽ là ông nội đã ép cô làm như vậy.
Xem ra anh phải tìm thời gian thích hợp để nói rõ với ông nội hủy bỏ hôn sự này.
“Thẩm tổng, thật sự không ăn sao? Nhưng mà trưa nay ngài vẫn chưa ăn cơm.” Trợ lý chưa từ bỏ ý định, thuyết phục thử một câu, dù sao sức ăn của người ta cũng ít, anh ta cảm thấy tay nghề của Đường Ngọc Phỉ thực sự rất khá.
Trời đất chứng giám, anh ta chỉ đơn giản muốn bênh vực “ kẻ yếu” thức ăn này.
Hơn nữa ngoài trời đột nhiên đổ mưa, anh ta đã tự ý sắp xếp phòng nghỉ ở lầu dưới cho Đường Ngọc Phỉ.
“Tôi không ăn.” Giọng điệu Thẩm Thủ Ý thản nhiên đáp, đứng dậy bước tới cửa sổ lớn nằm sát đất.
Động tác của anh so với người bình thường chỉ chậm hơn một chút, từng bước đi lại cực kỳ chuẩn xác, chỉ dẫm lên đường gạch lát sàn.
Khi cải tạo lại căn phòng này, kích cỡ viên gạch cũng vừa đúng bằng một bước chân của anh.
Ở nơi quen thuộc, anh không bao giờ dùng gậy cho người mù.
Thẩm Thủ Ý dùng đầu ngón tay chạm vào cửa sổ trên mặt đất, đôi mắt vô thần nhìn về phía xa xăm, để lại sườn mặt góc cạnh.
Bên ngoài cửa kính treo một tấm màn mưa uyển chuyển như đàn cá đang bơi lội, những đám mây đen lớn đang tụ lại trên bầu trời, âm u và ảm đạm.
“Trời mưa?”
“Vâng, Thẩm tổng.”
“Đem công việc chiều nay đẩy xuống, chúng ta tới nghĩa trang.”
Trợ lý mấp máy môi, biết ngày hôm nay đối với Thẩm tổng có ý nghĩa gì, vì thế đem chuyện của Đường Ngọc Phỉ nuốt vào trong, sau đó khẽ giọng nói rằng mình sẽ sắp xếp ổn thỏa.
Lúc này trong phòng nghỉ dưới lầu, Đường Ngọc Phỉ lười biếng mà dựa trên sô pha, đĩa đựng trái cây trên bàn cũng đã vơi đi vài quả, vì quá buồn chán nên cô đã lấy vỏ quýt trên bàn xếp thành mấy đóa hoa.
Cô ngước mắt nhìn lướt ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy những giọt mưa nhỏ rơi tí tách, ban nãy cô cũng không vội trở về, nên đã đồng ý lời đề nghị của trợ lý ở chỗ này chờ một lát.
Nhưng chuyến đi này của trợ lý, có hơi lâu.
Hiện giờ Thẩm Thủ Ý sẽ không lãng phí thời gian để gặp cô, nếu không phải mỗi ngày cô đều mang hộp cơm đến tạo cảm giác tồn tại, thì có lẽ anh đã sớm quên mất cô là ai rồi.
Đường Ngọc Phỉ không khỏi nghĩ, còn không bằng mỗi ngày cô đều đến gây náo loạn có thể sẽ khiến anh chú ý tới mình hơn.
Ngay lúc Đường Ngọc Phỉ cảm thấy bản thân sắp chán chết rồi, ngoài cửa truyền tới tiếng một loạt bước chân nhỏ, ngay sau đó cánh cửa đang khép hờ bị đẩy ra, một chú cún Labrador* với bộ lông sạch sẽ trắng tinh thăm dò đi vào.
Diễn đàn Vietwriter.vn
*: Chó Labrador Retriever (tên gọi thân thuộc là Lab) được biết đến là giống chó tha mồi phổ biến tại Mỹ.
Cái tên “Labrador” theo tiếng Bồ Đào Nha có nghĩa là “người lao động”.
Giống chó Labrador có xuất xứ từ Canada, chuyên dùng để đánh hơi và tha mồi trong các cuộc đi săn.
Trong Thẩm thị sao lại có một chú cún thế này?? Đường Ngọc Phỉ có chút kinh ngạc.
Labrador dường như không sợ người lạ, hai cái tai lớn rũ xuống đi đến gần, ngửi xung quanh chân của Đường Ngọc Phỉ một lúc lâu, rồi lại ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh chân cô, mở to đôi mắt đen ấm áp và lè lưỡi nhìn cô đầy thân thiện.
Đường Ngọc Phỉ nở nụ cười, cô vẫn luôn được những động vật nhỏ hoan nghênh, bèn duỗi tay xoa đầu nó.
Đối phương cũng rất hưởng thụ, thoải mái mà híp mắt vào.
Trên cổ nó có đeo một chiếc vòng màu đen, chắc chắn là chó đã có chủ.
Trong tư liệu có nói qua, hình như Thẩm Thủ Ý có một chú chó dẫn đường, chẳng lẽ chính là nó sao? Đường Ngọc Phỉ không nhịn được tò mò, lại lột một quả quýt đưa đến bên miệng nó.
Labrador cũng rất nể mặt cô, nó dùng đầu lưỡi cuốn lấy quả quýt trong tay cô vào miệng, nó có vẻ ăn rất ngon miệng mà chậc chậc lưỡi, để lại một bãi nước bọt trong lòng bàn tay Đường Ngọc Phỉ.
“Cún ham ăn.” Đường Ngọc Phỉ cười ha ha, dùng sức xoa đầu nó, chưa thấy con chó dẫn đường* nào như vậy, không sợ người lạ còn ăn bậy đồ ăn người khác cho, “Không được ăn nhiều, tránh bị tiêu chảy.” Diễn đàn Vietwriter.vn
Ngồi không buồn chán lâu như thế, Đường Ngọc Phỉ đột nhiên nổi hứng muốn chơi đùa, tiện tay cô cầm một chiếc dép ném đi, trong miệng còn hét lên: “Bảo bối, đi lấy dép về đây cho chị”.
Không ngờ vừa đúng lúc trợ lý đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt khó xử mà nói :”Đường tiểu thư….
Thẩm…” Lời còn chưa dứt thì đột nhiên một chiếc dép lê đập thẳng vào mặt khiến anh ta không kịp phòng bị.
Trợ lý ngơ ngác.
Đường Ngọc Phỉ thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, chỉ có Labrador chậm rãi đứng lên, không thèm nhìn anh ta một cái ngoan ngoãn đem dép về cho Đường Ngọc Phỉ, phe phẩy cái đuôi muốn được khen.
“Bảo bối rất ngoan.” Đường Ngọc Phỉ nhắm mắt khen một câu.
Trợ lý không dám tin, trách móc nói: “Pharos, mày là chó dẫn đường đó, sao mày có thể….” Sao mày có thể đi ngậm dép lê cho người khác! Nếu để cho Thẩm tổng biết thì ngài ấy sẽ ngất vì tức mất!
Nhưng mà, “tiểu tổ tông” này rõ ràng chỉ nghe lời Thẩm tổng, ngay cả anh ta đã nhậm chức được hai năm mà nó còn khinh thường không thèm để ý, thế nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ngậm dép lê Đường Ngọc Phỉ?!
Chó dẫn đường khác với chó cảnh, nó được huấn luyện nghiêm khắc lại trưởng thành thận trọng, chỉ nghe lời chủ nhân của mình, cũng khó trách tại sao trợ lý lại kinh ngạc như vậy, ánh mắt khi nhìn Đường Ngọc Phỉ đều không đúng lắm.
Đường Ngọc Phỉ vẫn hồn nhiên không hay biết gì, có hơi tò mò hỏi: “ Thì ra tên mày là Pharos, đúng là một cái tên rất hay.” Cái tên này có nghĩa là hải đăng, tượng trưng cho sự bảo vệ của thần, ánh sáng cùng hy vọng.
Xem ra, nó đối với Thẩm Thủ Ý vô cùng quan trọng.
Thu lại sự sợ hãi, trợ lý nói ra mục đích tới đây, ho nhẹ một tiếng nói rằng: “Đường tiểu thư, Thẩm tổng bảo tôi đem hộp cơm trả lại cho cô, xế chiều hôm nay ngài ấy có việc cần ra ngoài, e là cô không thể gặp mặt ngài ấy được.”
“Không sao, tôi cũng nên về rồi.” Đường Ngọc Phỉ đã sớm đoán được kết quả này, không chút để ý gật đầu đứng dậy.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Pharos cũng lập tức đứng lên, đi theo phía sau Đường Ngọc Phỉ phe phẩy cái đuôi nhìn cô rời đi, trên mặt nó tràn đầy lưu luyến không muốn cô rời đi.
Trợ lý thấy thế, chỉ tiếc rèn sắt không thép* vỗ vỗ đầu nó, thì lại nhận được sự nhe răng trợn mắt uy hiếp của nó.
*: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Sau khi Đường Ngọc Phỉ quay về Đường gia đã thay một chiếc váy đen dài, kiểu dáng đơn giản không hề có đường viền ren hay đá quý, chỉ có một chiếc thắt lưng mảnh quấn quanh eo, tôn lên vòng eo thon thả của cô.
Đường Ngọc Phỉ thay một đôi giày bệt, búi tóc thành một búi lỏng lẻo, vài sợi tóc lưa thưa hơi xõa xuống, và không thêm bất kỳ món trang sức nào.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Chiếc váy này không phải phong cách của nguyên chủ trước đây, mà là Đường Ngọc Phỉ đã tự mình chuẩn bị từ rất sớm.
Mưa phùn vẫn kéo dài mãi không ngừng, có lẽ biết hôm nay là một ngày khiến con người ta đau buồn.
Đường Ngọc Phỉ cố tình chọn một cái ô màu đen to, chậm rãi đi đến vị trí của ngôi mộ trong trí nhớ, những hạt mưa li ti rơi trên chiếc ô, bắn ra ngoài tạo thành những bông hoa nhỏ.
Hôm nay là ngày giỗ của Thẩm phu nhân – mẹ đẻ Thẩm Thủ Ý, Đường gia cũng không yêu cầu cô tới cúng viếng, nhưng nếu cô đã quyết tâm muốn cùng Thẩm Thủ Ý ở bên nhau, sớm hay muộn cũng nên tới gặp mẹ của anh.
Đáng tiếc là bà ấy đã qua đời trước khi nguyên chủ được sinh ra.
Mẹ của Thẩm Thủ Ý là một mỹ nhân có khuôn mặt theo hình mẫu tiêu chuẩn, tính tình dịu dàng như nước, lông mày cong như vầng trăng non.
Bà xuất thân từ gia đình gia giáo, Thẩm Thủ Ý có tính cách nhẹ nhàng rất giống bà.
Cuối cùng, Đường Ngọc Phỉ dừng lại trước một ngôi mộ, người phụ nữ trong bức ảnh đen trắng đang mỉm cười với cô, khuôn mặt bà y hệt như trong trí nhớ của Đường Ngọc Phỉ.
Vốn là một người phụ nữ đứng ở đỉnh cao danh vọng, cuối cùng lại trở nên tàn lụi ở độ tuổi đẹp đẽ nhất, ngay cả người chồng mà bà yêu nhất lúc còn sống cũng đã dần quên đi bà, đã nhiều năm rồi ông ta không còn đến cúng viếng quét tước mộ bà nữa.
Sự tiếc nuối trong lòng Đường Ngọc Phỉ dâng lên, không nhịn được có chút thương xót cho Thẩm Thủ Ý.
Nếu không có tai nạn ngoài ý muốn kia, nếu mẹ của anh vẫn còn sống, thì có lẽ anh đã không trưởng thành trong cô đơn và u tối.
Đường Ngọc Phỉ cúi người xuống, mặc kệ mưa rơi ướt váy, trịnh trọng đặt một bó hồng trắng trước mộ của bà.
“Thẩm phu nhân, sau này con sẽ chăm sóc cho Thẩm Thủ Ý, con sẽ không để ai bắt nạt anh ấy.” Cô khẽ lẩm bẩm.
Đăm đăm nhìn vào bức ảnh một lát, Đường Ngọc Phỉ định xoay người rời đi thì nhìn thấy một người đàn ông chống gậy và cầm ô đang đi về hướng của cô.
Trên ngực là một đóa hồng trắng, anh bước từng bước chậm rãi và thận trọng.
Tán ô khẽ nâng lên, Đường Ngọc Phỉ nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Thẩm Thủ Ý, anh hơi mím môi, hai hàng lông mi rũ xuống che khuất đôi mắt vô hồn.
Hóa ra anh cũng tới đấy thăm viếng cho Thẩm phu nhân, không ngờ họ lại trùng hợp gặp được nhau.
Nghĩ đến lời nói trước đây của trợ lý, Đường Ngọc Phỉ bật cười.
Cô không ngờ duyên phận lại vi diệu như vậy.
Có một khối gạch bị lỏng, Thẩm Thủ Ý đang đi thì vấp ngã.
Đường Ngọc Phỉ hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ lấy anh.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Thẩm Thủ Ý chỉ cảm thấy một thân hình mềm mại ôm lấy cánh tay anh, đối phương hầu như kề sát vào anh, hương hoa hồng thoang thoảng quanh chóp mũi.
Anh hơi hoảng hốt: Đó là một người phụ nữ.
“Cảm ơn cô.” Anh vội tránh ra một khoảng cách, sau đó chân thành nói.
Cách đó không xa, trợ lý vội vàng chạy tới, há hốc mồm khi thấy Đường Ngọc Phỉ.
Anh ta đang định lên tiếng thì thấy Đường Ngọc Phỉ đặt ngón trỏ lên môi làm dấu im lặng, nháy mắt với anh ta.
Sau đó cô cầm chiếc ô của mình và bình tĩnh rời đi.
Cho dù cô mặc váy đen, trợ lý cũng có thể nhìn thấy chiếc váy của cô đã ướt sũng.
Diễn đàn Vietwriter.vn
Tại sao Đường tiểu thư lại tới nơi này? Trợ lý nhìn tới bó hồng trắng đẫm nước mưa đặt trên mộ bà Thẩm, khuôn mặt lộ rõ biểu cảm kinh ngạc.
“Làm sao vậy?” Thẩm Thủ Ý khó hiểu hỏi.
Im lặng rất lâu, trợ lý mới không nhịn được, ấp úng nói:
“Thẩm tiên sinh, vừa rồi người đỡ anh là Đường tiểu thư, tôi không ngờ cô ấy lại nhớ ngày giỗ của phu nhân.”
Đường Ngọc Phỉ? Hương thơm nhẹ nhàng vẫn chưa tan, Thẩm Thủ Ý sững sờ, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
.