Nhóm dịch: Bánh BaoPhó Thương Niên hơi kinh ngạc.
Khúc Thanh Thanh nói: “Phó tiên sinh, anh yên tâm, tôi sẽ tuân thủ.
”Phó Thương Niên gật gật đầu, xoay người đi về phía cửa.
Mới đến cửa bỗng nhiên nghe được phía sau, vô cùng trong sáng khách khí một câu “Phó tiên sinh đi từ từ, Phó tiên sinh gặp lại”.
Anh hơi giật mình, nhịn không được quay đầu lại nhìn Khúc Thanh Thanh.
Chỉ thấy khúc Thanh Thanh hai tay đan vào nhau, lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, còn cúi đầu với anh.
Gì thế này.
Anh liếc nhìn vào sổ ghi chú trên giường.
Trên đấy viết “Năm mươi điều người mới làm việc phải học.
”Năm mươi điều người mới làm việc phải học.
Phó Thương Niên kinh ngạc nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh vẫn mỉm cười như trước.
Ánh mắt Phó Thương Niên lại trầm xuống.
Anh nghe ông Phó nói, nghĩ đến biểu hiện thong dong của Khúc Thanh Thanh ở quán cà phê, lại đây xem Bì Bì Đường Đường thuận tiện cũng xem thử Khúc Thanh Thanh.
Đối thoại bình thản với Khúc Thanh Thanh.
Anh cho rằng Khúc Thanh Thanh thật sự tỉnh ngộ, một lần nữa làm người.
Không thể tưởng tượng được lại vẫn như cũ.
Lần trước là một quyển kiến thức cơ bản gọi là làm người, rất nghiêm túc học tập, kết quả lại là cầm quyển sách kia khó người khác, hiện tại lại lôi ra ra một quyển “Năm mươi điều người mới làm việc phải học”, không biết còn muốn làm ra chuyện xấu gì nữa.
Đúng là không thể biện minh.
Anh không nhìn Khúc Thanh Thanh nữa, mà xoay người rời đi.
Khúc Thanh Thanh ngược lại không phát hiện sự khác thường của Phó Thương Niên.
Cô tiếp tục quay về giường.
Nghiêm túc lật xem trong điện thoại di động “Năm mươi điều người mới làm việc phải học”, ghi nhớ trọng điểm.
Rất tập trung ghi nhớ đến đêm khuya.
Tay phải thật sự chua xót, cô mới đứng dậy đi tắm rửa,Lúc nằm trên giường, cô nhớ lại lại những lời nói và lễ nghi hàng ngày mình vừa học được, nhỏ giọng thử nói, loại trạng thái này hình như lại trở lại thời kỳ đại Ngụy, học võ công, cầm, kỳ, thư, họa và thêu thùa, mỗi ngày đều tiến hành củng cố việc học tập của mình.
Trên thực tế, cô thích học tập.
.