Nhóm dịch: Bánh BaoCha mẹ và phu tử đều khen cô có năng lực học tập siêu cường, cho nên mới có thể ở trong đám phi tần trổ hết tài năng, chỉ là, cô không biết học tập tri thức nơi này, có thể đạt tới hiệu quả rất tốt hay không.
Khúc Thanh Thanh cảm thấy hơi tẻ nhạt song vẫn mong đợi.
Đành phải luyện tập nhiều lần trong lòng, cho đến khi đi vào giấc ngủ, sáng hôm sau, cô thay áo sơ mi đơn giản, quần đùi rộng, tóc buộc cao, đeo một đôi bông tai nhỏ màu bạc, chính thức mang theo chút hòa ái.
Khi nói chuyện với bảo mẫu, bảo mẫu không mỉm cười hỏi: “Phu nhân có về nhà ăn trưa không?”Khúc Thanh Thanh trả lời: “Tạm thời chưa rõ dì Lý.
”Bảo mẫu tiếp tục: “Vậy gần đến trưa, tôi sẽ gọi cho phu nhân.
”Khúc Thanh Thanh cười đồng ý, rời khỏi nhà họ Phó.
Ngày hôm qua cô không chỉ học “Năm mươi điều bắt buộc người mới làm việc”, mà còn hiểu được nghề nghiệp của diễn viên chính.
Bây giờ cô chỉ biết nghề diễn viên.
Khúc Thanh Thanh đến cơ sở điện ảnh và truyền hình trước để xem xét, củng cố thông tin trong đầu, để sau này có thể tìm việc làm.
Lần này cô không bắt taxi, đi tới trước biển số xe buýt, chỉ vì một câu nói trong điện thoại di động ngày hôm qua —— muốn hiểu được khái niệm của một thành phố, thì cứ đi xe buýt thành phố này.
Cẩn thận lên xe buýt, ngồi ở vị trí cửa sổ cuối cùng.
Nhìn từng hành khách đi lên, mặc đủ loại quần áo, nói chuyện cười nói, một cảnh vui vẻ.
Đây đại khái chính là thịnh thế mà cha cô từng nói.
Cô lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn các loại kiến trúc, mặt đường, người đi bộ.
Mọi thứ đều rất mới lạ.
Gần hai giờ lái xe, cô không cảm thấy xa lạ chút nào.
Rất nhanh đã đến cơ sở điện ảnh và truyền hình thành phố Nam Châu.
Đi vào cửa thành cao cao, vừa thấy có thể thấy được kiến trúc cổ sắc bình hương, cây cối được cắt tỉa đúng cách, thật sự rất giống kinh thành triều Đại Ngụy, tiếp tục đi vào trong, thấy không ít người mặc cổ trang, ở trước máy quay nói những lời như xưa kia.
.