Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 85

Khi Đồ Tô lại mở mắt, nhìn thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, vội vàng ngồi dậy đẩy đẩy Tô Trung Thần ở bên cạnh: “Này heo lười, mau thức dậy, ngươi nhìn xem mặt trời đã chiếu tới chỗ nào rồi.” Tô Trung Thần xoa mắt nhìn ra cửa sổ, vội lăn long lóc bò dậy, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không xong rồi, còn phải bái kiến nhạc mẫu đại nhân nữa.” Đồ Tô liếc xéo khuôn mặt vẫn chưa kịp hoá trang của Tô Trung Thần, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán. Hai người cùng nhau chen vào phòng tắm, Đồ Tô rửa mặt xong, đứng ở một bên hứng thú bừng bừng nhìn hắn động tác vô cùng thành thạo dùng nước thuốc hoá trang đặc chế hoá trang thành bộ dáng của Tô ngốc tử. Tô Trung Thần thu thập xong, quay đầu lại cười với nàng, hai người sóng vai mà đi, bước nhanh đi vào phòng khách.

“Nương, Ngũ thúc—–” Đồ Tô cười gọi, Tô Trung Thần cũng ngoan ngoãn sửa miệng gọi nhạc mẫu nhạc phụ, Lâm thị càng thêm vui vẻ trong lòng, cười tủm tỉm đánh giá hai người một phen, thấy hai người bọn họ đều bộ dáng mặt mày hồng hào tinh thần sáng láng, vô cùng vừa lòng gật gật đầu, kêu bọn họ ngồi xuống ăn cơm, Quan Mao bởi vì chuyện vừa rồi, lúc này chỉ ngồi cười ngây ngô. Tô Trung Thần nhất nhất chào hỏi qua mọi người, cuối cùng mới ngồi xuống bên cạnh Đồ Tô bắt đầu ăn cơm.

“Tiểu Tô a, con ăn nhiều một chút, Đồ Tô khi còn nhỏ bị chiều hư, con là nam nhân, nên nhường nàng nhiều một chút. Nàng nếu có chỗ nào không đúng, con cứ việc tới nói cho ta, xem ta giáo huấn nàng như thế nào!” Tô Trung Thần vâng vâng dạ dạ. Quay mặt ra oai nói với Đồ Tô: “Xem đi, về sau nàng phải đối tốt với ta một chút, bằng không ta cũng là có người để dựa vào, hừ hừ.” Mọi người nghe vậy không khỏi đều nở nụ cười. Đồ Tô chỉ cho hắn một cái xem thường coi như đáp lại.

Lâm thị thấy thái độ của hắn như vậy, trong lòng bất giác thích thêm một phần, nàng không khỏi thầm nghĩ, nếu Đồ Tô thật sự gả cho Lục Vân Nham, nàng nào dám nói như vậy. Khi đó nữ nhi ở Lục gia không biết sẽ bị bắt nạt như thế nào đâu. Quả nhiên vẫn là tiểu Tô thích hợp với Đồ Tô nhất.

Sau bữa trưa, người một nhà rảnh rỗi ngồi tán gẫu, mọi người đang nói được náo nhiệt, lại thấy Thải Bình dẫn Thu Bích vội vàng vào đây. Ý cười trên mặt Lâm thị càng tăng lên, vội vẫy tay gọi Thu Bích lại đây ngồi bên cạnh mình. Thu Bích tiến lên nhất nhất chào hỏi qua mọi người, vẻ mặt khóc tang nói với Lâm thị: “Dì, hôm nay cháu tới là để chào từ biệt.”

Lâm thị giật mình vội hỏi: “Đang yên lành chào từ biệt cái gì?”

Thu Bích vẻ mặt lo âu nói: “Vừa rồi người Lục phủ tới truyền tin nói, Lục gia lão thái gia qua đời, Đại thiếu gia lại thân thể không tốt, liền thương lượng với Nhị thiếu gia nói phải đi về để tang, hắn đã nộp đơn xin từ chức, vừa có kết quả sẽ lập tức đi về. Cháu sợ tới lúc đó không kịp cáo từ, cho nên liền nói trước một tiếng.” Lâm thị lôi kéo Thu Bích thở ngắn than dài, lại dặn dò cẩn thận một phen, lại sai Tang Lạc mở rương cầm mười lượng bạc cho nàng. Thu Bích không ngừng từ chối, Lâm thị khuyên bảo mấy lần nàng mới nhận lấy.

Lâm thị nghĩ nghĩ lại nói thêm: “Ngày hôm trước ta cùng hai ca ca muội muội cháu thương nghị một chút, muốn hỏi cháu xem giá trị con người của cháu là bao nhiêu, đến lúc đó chuộc cháu trở về.”

Thu Bích do dự trong chốc lát, trả lời: “Cám ơn ý tốt của dì, nhưng mà, Lục lão thái gia vừa mới qua đời, lúc này lại nói với Nhị phu nhân việc này sợ không thích hợp, đợi về sau lại nói.” Lâm thị nghĩ nghĩ gật đầu, nói: “Ta ngược lại cũng quên cái này.”

Thu Bích lại vội nhìn Quan Văn cùng Đồ Tô, ám chỉ nói: “Đại thiếu gia cùng Nhị thiếu gia sau khi nhận được tin dữ này thương tâm muốn chết, ta nghĩ bình thường Đại thiếu gia đối với nhà chúng ta có nhiều quan tâm, hai ca ca có nên đi thăm một chút không?”

Quan Văn vội nói tiếp: “Biểu muội nói đúng, mặc kệ thế nào, ta cũng nên đi một chuyến.”

Quan Mao vẻ mặt khó xử: “Ta đây cũng đi sao?”

Quan Văn biết hắn đi sẽ cảm thấy cả người không được tự nhiên, bèn cười nói: “Ca đừng đi.” Nói xong lại nhìn nhìn Đồ Tô, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Tô Trung Thần không đợi Đồ Tô trả lời liền xung phong nhận việc tiếp lời: “Nhị ca, vẫn là để ta cùng ca đi thôi.”

Quan Văn nghe hắn gọi mình là Nhị ca rất không được tự nhiên, vội xua tay nói: “Không cần, ta đi một mình là được rồi.” Tô Trung Thần tuyệt đối không thể đi, nếu để hắn đi, không phải là thuần tuý kích thích Lục Vân Nham sao? Nói xong liền để Tang Lạc lấy mấy hộp điểm tâm rồi mang theo, chờ Thu Bích nói chuyện với Lâm thị xong thì đi cùng thăm Lục Vân Nham. Đồ Tô từ đầu tới cuối không nói một lời. Thu Bích lúc gần đi, ánh mắt ngừng lại một lát ở trên người Đồ Tô, ngập ngừng muốn nói gì đó, chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là nuốt vào.

Một lát sau mọi người tan đi làm việc, Lâm thị quan tâm nói: “Đồ Tô a, con về phòng sắp xếp của hồi môn đi.” Đồ Tô vốn dĩ muốn trở về, lời này vừa đúng ý nàng, lập tức lên tiếng chào, quay người đi về phòng. Tô Trung Thần làm bộ làm tịch nán lại phòng khách trong chốc lát, cũng theo đuôi Đồ Tô trở về.

Đồ Tô vừa về đến phòng mình liền lười nhác nằm nghiêng trên ghế, Tô Trung Thần cười hì hì sáp lên, ôn nhu kêu: “Nương tử——-”

“Ân” Đồ Tô trả lời qua loa. Tô Trung Thần ánh mắt trông mong nhìn nàng.

Đồ Tô nhớ tới một chuyện lớn, nàng vèo một cái đứng lên, ở trong phòng đi đi lại lại vài vòng, gấp gáp hỏi: “Ngươi có thuốc tránh thai không?” Tô Trung Thần mang vẻ mặt không hiểu nhìn nàng.

Đồ Tô vội vàng giải thích: “Ta từng xem ở trong sách, sinh con quá sớm không tốt cho thân thể.”

Tô Trung Thần “Nga” một tiếng, cười nói thoái mái: “Có có.”

Đồ Tô thở phào nhẹ nhõm một hơi: “May mà có cái này, nếu không ta sẽ cùng ngươi phân giường.” Tô Trung Thần hoảng sợ, vội nói: “Thực sự có, nương tử, nàng không thể phân giường với ta, nếu không ta đi nói cho nhạc mẫu đại nhân.”

“Xích, ngươi thật đúng là lấy lời nói khách sáo xem là thật sao!”

Tô Trung Thần nghiêm túc ngẩng đầu đáp: “Nàng có tin không, ta thật sự đi mách.” Đồ Tô lườm hắn một cái, lười phải để ý đến hắn.

Tô Trung Thần lẩm bẩm: “Hừ hừ, nữ nhân đều là chuyên gạt người, nói không giữ lời.”

Đồ Tô hơi tức giận, cao giọng nói: “Ta lừa gạt ngươi khi nào, trước khi thành thân với ngươi cũng như vậy, ta nói không giữ lời khi nào. Ngươi nói rõ ràng cho ta.”

Tô Trung Thần sau khi nghe vậy lui ra sau một bước nhỏ, ấm ức nói: “Nương tử chính là nói lời không giữ lời! Trước mắt vậy mà còn nghĩ chặn miệng ta. Nàng muốn ngăn cũng không thể ngăn được đâu.”

Đồ Tô bị gợi lên cơn tức, vượt lên một bước, nhón chân, túm lấy cổ áo Tô Trung Thần hung tợn nói: “Ngươi, tốt nhất nói rõ ràng cho ta, nếu không, nếu không cho ngươi biết mặt.”

Tô Trung Thần bộ dáng vô cùng sợ hãi, ngập ngừng nói: “Nương tử, ta nói thật là được.”

“Nói!” Đồ Tô khí thế hùng dũng đáp lời.

“Nương tử đã từng nói, có việc vi phu xem, không có việc vi phu làm. Hiện giờ rảnh rỗi không có việc gì, nương tử vì sao không thực hiện lời hứa…………”

Đồ Tô nghe vậy không khỏi chán nản, người này thật sự là…… Thật là vừa ngây ngô vừa ngốc. Đồ Tô ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Tô Trung Thần, trong lòng thầm nghĩ: Người này là đàn biến tướng dụ dỗ nàng câu dẫn nàng? Hay là đang chế nhạo nàng? Nàng còn không phải là bởi vì say nên mới nói một câu lỡ lời sao? Cần thiết túm lấy không buông như vậy sao? Xem ra nàng không cho hắn nếm mùi lợi hại, hắn sẽ không biết hai chữ ngự tỷ viết như thế nào? (Ngự tỷ là chỉ nữ nhân hoàn hảo về mọi mặt, nhưng ở đây Đồ Tô dùng là chỉ mạnh mẽ về… e hèm …. chuyện phòng the nha các nàng!@@)

Đồ Tô làm ra bộ dáng muốn cùng người đáng nhau, đem tay áo vén lên thực cao, sau đó hai tay chống eo bước một bước về phía Tô Trung Thần, Tô Trung Thần cho rằng nàng bị kích thích thực sự muốn đánh mình, thân mình không khỏi hơi hơi co rúm lại một chút, vừa trốn về phía sau vừa khom người nhận lỗi: “Nương tử có chuyện gì từ từ nói, ngày đầu tân hôn, không nên động thủ.”

Đồ Tô hừ hừ cười lạnh vài tiếng: “Ngươi cứ việc yêm tâm, ngày vui, ta không đánh ngươi.”

Tô Trung Thần nghe vậy hơi yên tâm một chút, nhưng vẫn không ngừng lùi về sau, Đồ Tô đột nhiên nhào lên hung mãnh như hổ đói vồ mồi, đem Tô Trung Thần ấn ngã xuống giường. Tô Trung Thần sợ tới mức kêu ngao ngao không ngừng, Đồ Tô túm lấy hắn vừa cởi quần áo vừa cù lét: “Ngươi nói, về sau còn dám nhắc tới chuyện cười lúc ta say rượu nữa không?”

“Nương tử, tiểu sinh không dám nữa.”

“Thật sự?”

“Thật, so với trân châu còn thật hơn.”

“Vậy bây giờ làm thế nào để kết thúc?”

“Mặc cho nương tử quyết định.”

“Vậy được. Ta sẽ như vậy như vậy.” Nói xong liền động thủ lột quần áo hắn, Tô Trung Thần vừa giãy dụa vừa phối hợp cho nàng lột.

Không bao lâu sau, Đồ Tô liền lột trần nửa người hắn, nàng thuận tay sờ soạng mấy cái, cảm thấy trơn nhẵn vô cùng, nhìn nhìn thân thể hắn đúng là trắng tinh như ngọc. Đồ Tô nhìn chằm chằm hắn một lúc, cảm thấy có chút không thích hợp, liền mệnh lệnh: “Đi, vẫn là khôi phục lại bộ dáng tối hôm qua.”

“A—- cái này……..” Tô Trung Thần có chút kinh ngạc.

Đồ Tô giống như không có việc gì nói: “Này thì có gì kì quái. Nữ nhân thì không thể thích sắc đẹp sao?”

Tô Trung Thần trầm ngâm một lát, đột nhiên giống như nghĩ ra gì đó, mặt mày hớn hở nói: “Nương tử nói có lý. Tiểu sinh tuân mệnh.” Đồ Tô sợ có người tới thấy được bộ mặt thật của Tô Trung Thần, liền chạy nhanh đi khoá cửa lại.

Sau đó lại đem chăn vén ra, nàng vừa chuẩn bị xong thì Tô Trung Thần đi ra. Đồ Tô mắt không chớp nhìn hắn. Tô Trung Thần dừng lại bước chân bất động, chỉ là nhìn nàng cười.

“Cười cái gì mà cười, lại đây!”

“Nga nga.”

Tô Trung Thần bước tới mép giường, hắn vừa tới bên người, Đồ Tô túm lấy hắn lần thứ hai ấn ngã lên giường, cầm lấy mảnh vải thật rộng trong tay bắt đầu buộc chặt hắn, Tô Trung Thần kinh ngạc tới nói không lên lời, không khỏi lo sợ bất an nói: “Nương tử, đây là thuật khuê phòng nhà ai? Tiểu sinh cũng chưa từng gặp qua.”

Đồ Tô đắc ý đáp: “Thư hải vô biên, thuật hải vô duyên (biển sách không có biên giới, biển thuật (kỹ xảo) không có bờ), ngươi không biết cũng là bình thường. Ngươi không phải là luôn nói ta chỉ nói không làm sao? Không phải nói ta chỉ là hổ giấy sao? Hôm nay ta liền phát uy, cho ngươi nếm thử hương vị khác.”

Tô Trung Thần vừa mừng vừa sợ, trong lòng vô cùng chờ mong, trên mặt lại làm ra bộ dáng sợ hãi: “Nương tử, nàng nhẹ một chút.” Đồ Tô cười hắc hắc, vừa muốn đáp lại. Chợt nghe thấy tiếng đập cửa đốc đốc vang lên. Đồ Tô đành phải cao giọng hỏi: “Ai?”

Bên ngoài truyền tới thanh âm vừa thẹn thùng vừa khiếp sợ của Xuân Hồng: “Đồ Tô, là ta. Nương gọi muội có việc.”

====
Bình Luận (0)
Comment